17.
Bởi quen nên thèm quan tâm đến nữa, khi mặt vừa lặn liền tự mình đi ngoài.
"Em đi đâu vậy?"
Anh đi theo tôi.
Tôi quay lại nhìn mỉm "Về xem xem chút ấy ngày nào phải về chuyến hết, đâu phải là đứa trẻ ai cơ chứ."
"Anh đưa em đi."
"Không cần, đâu, tiền cho đâu đấy."
Tôi vội vàng bước nhanh hơn.
Tôi cảm thấy thể là kẻ x/ấu nên thèm ý đến ta.
Khi vừa đặt chân đến thì dường lại càng lặng hơn trước.
Phòng khách đầy mảnh vỡ thủy đồ đạc đã bị cho ta/n n//át cùng vết m//á–u đã lâu.
"Đây là của em à?"
Tôi lắc đầu, đẩy làm việc: "Đây mới chính là của tôi."
Tôi nhìn bừa bộn, mỉm ta:
"Ngồi tự nhiên nha. vẻ chỗ nào ngồi cả, nhé..."
Tôi gãi đầu, theo thói quen lại thốt lỗi.
"Trước đây thực sự ở đây đó, sau đó nhóm người đột ngột đến, họ đã đ//án//h và đ//u–ổi đi."
"Tôi đã họ, thực sự tác dụng nào cả."
Tôi mỉm nhìn ta.
Kể lúc nhau đến luôn nhìn chằm chằm vào bây nguyên do tại đột nhiên quay lưng lại, bờ khẽ run lên.
Sao mắt lại đỏ lên nhỉ?
Tôi hiểu nổi nên chỉ đành ngồi xổm xuống và bắt đầu dọn dẹp.
Cuốn sổ nhỏ trong túi đột nhiên rơi vội nhặt lên nhẹ nhàng phủi bụi, nâng niu món bảo vật.
Ánh mắt lại rơi xuống trên người giọng khàn khàn cất lên: "Có thể cho xem chút không?"
"Không được."
Tôi sợ hãi vội vàng ôm lấy quyển sổ nhỏ vào lòng, ngước nhìn vẻ mặt th/ù địch:
"Trong đây rất nhiều thứ quan trọng đối vứt nó đi.”
"Anh sẽ vứt đâu, em s//ợ."
Nhưng hiểu trông còn tiều tụy hốc hác hơn cả nữa.