Mảnh đỏ trong bếp, thịt thối từ hàu, vạt váy tôi lên giữa tiếng khóc nức nở... óc tôi bị ném đ/á. tôi phải biết sự thật. Chỉ cần lén ở lại đêm nay...
Nửa đêm.
Tôi ro trong nước cũ, nghe tiếng cửa kẽo kẹt. Bóng bố lờ hiện ra dưới ánh trăng
"Trường Quân, đóng cửa đi..."
Mẹ nức "Tiền bẩn đủ rồi... Mỗi lần anh bắt 'cho hàu'... là gần ch*t thêm một lần..."
"Cố thêm nữa!"
Bố quát lạnh "Đợi Bình Hinh kết hôn xong thì..."
Rầm!
Vỏ nhựa cũ nát vỡ tan tành dưới thân tôi.
"Mày trốn ở đây làm gì?!"
Bố túm tóc lôi tôi lê trên nền gạch ẩm mốc: "Bếp là chỗ mày được vào à?" Cánh cửa sập sau lưng.
"Muốn biết mật của hàu ư?"
Giọng chị vang lên từ cửa. Bóng chị đổ dài m/a "Đơn giản thôi. Ki/ếm chồng, cưới đi. Đến lúc đó, bố sẽ tự khắc mở hết những chiếc hộp đen trong đầu mày ra."
Có chị làm tấm trước mắt, tôi hoàn toàn dám kết hôn.
Chị tôi đã từng kết hôn.
Chỉ là đêm hôn, chú rể đã ch*t.
Theo kết luận của pháp ch*t do đột tử.
Sau đó, chị biến thành một con người khác.
Trước đây chị luôn quấn quýt bên bố tôi.
Nhưng giờ đây chị cực kỳ h/ận bố mẹ, luôn nói rằng bố đã ho/ại cuộc đời chị.
Và sau khi chị chị giờ bước vào cửa hàng nữa.
Cứ thể trong cửa hàng có thứ gì bẩn thỉu vậy.
"Bình chị sẽ nói một mật nhé."
Chị gọi tôi lại, nhận ra rồi, sức khỏe ngày càng yếu đi đúng Chị đoán là sắp ch*t rồi."
Chị nói từng chữ một, "Em, chỉ có kết hôn, mới có thể thoát khỏi đ/au khổ."