Vết s/ẹo đầu gối ấy là do tôi phải đi đón bồ nhí của hắn.
Cậu ta bực bội ở sân trượt tuyết, liền trút gi/ận lên người tôi, cố ý đẩy tôi lao xuống dốc.
Tôi không biết trượt tuyết, nếu không kịp bám vào lan can, có lẽ đã g/ãy xươ/ng sống rồi.
Nhìn vết s/ẹo trắng bệch, Lục Tấn thoáng xót xa.
“Lúc ấy cậu ta bảo tôi là cậu tự ngã.”
“Thế là anh tin à? Vậy anh bảo tôi sao phải yêu kẻ dễ dàng tin lời người ngoài như vậy?”
Tôi lạnh lùng kéo lại quần, nhìn hắn như người xa lạ.
Môi Lục Tấn r/un r/ẩy, hốt hoảng níu tay tôi.
“Hứa Mặc, tôi sai rồi. Tôi thật sự không biết...”
“Không biết? Những bồ nhí của anh b/ắt n/ạt tôi, anh lại không biết sao? Anh đùa cợt tôi như thú cưng, anh không biết sao? Đem tôi làm quà tặng khách hàng đổi lấy hợp đồng, chuyện này anh cũng không biết sao?”
Từng lời như búa bổ, khiến cậu ấm ngạo mạn tái mặt.
Lục Tấn đâu phải không biết. Hắn chỉ quen rồi.
Quen người khác cúc cung tận tụy. Quen sai khiến kẻ dưới tay.
Nên dẫu biết tôi thích mình, hắn cũng mặc nhiên coi thường.
“Xin lỗi...” Giọng hắn khẽ như muỗi vo ve.
“Lục Tấn, nếu thật lòng hối lỗi, từ nay đừng tìm tôi nữa.”
Tôi lạnh nhạt quay lưng vào thang máy.
Lục Tấn vội túm lấy tay tôi, như bám víu sợi rơm cuối cùng.
“Không được! Cậu không được đi!
Cậu đâu biết, những ngày qua tôi sống thế nào đâu... Hứa Mặc, về với tôi đi, được không?”
Giọng hắn r/un r/ẩy, thoáng nghẹn ngào.
Đột nhiên, tiếng cười khẽ vang lên.
Ngoảnh lại, Thẩm Hành Tri đang dựa cột sảnh, thản nhiên thưởng thức vẻ mặt thảm hại của Lục Tấn.
Không rõ anh đã đứng đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.
“Lục tổng định khóc à?” Thẩm Hành Tri lười nhác cất lời, đáy mắt lấp lánh tà ý.
“Tôi cũng tò mò, không có tiểu trợ lý, anh sống ra sao? Kể tiếp đi.”
Đầy vẻ chế nhạo.
Lần trước chưa tính sổ, nay thêm n/ợ mới.
Lục Tấn gi/ận dữ xông tới, túm cổ áo Thẩm Hành Tri đ/ấm thẳng.
Thẩm Hành Tri nào phải hạng vừa, anh né người điêu luyện ra sau.
“Thẩm Hành Tri! Mày đắc ý cái gì? Tao nhất định sẽ đưa Hứa Mặc về!”
“Cứ thử đi.”
Thẩm Hành Tri trầm mặt, đáp trả.
Hai người lăn xả vào nhau.
Hai đại gia hào môn đ/á/nh lộn, lỡ bị bắt gặp thì thật thất thể.