Tôi đọc xong cuốn nhật ký.
Điều kỳ lạ là tôi không khóc.
Tôi nộp đơn từ chức cho ông già, từ chối lời đề nghị đi cùng của Hổ Tử và mọi người, một mình trở về nước.
Tôi mất nửa năm để thu thập chứng cứ tội á/c của cha dượng Giang Ám Sinh và đưa hắn vào tù.
Giang Ám Sinh không phải nạn nhân duy nhất.
Và lần này, Phó Dực Uyên không còn ra mặt ngăn cản nữa.
Có lẽ là vì cái ch*t của Giang Ám Sinh.
Nhưng cái giá này thực sự quá đắt.
Mọi chuyện đã lắng xuống, tôi đến nghĩa trang thăm Giang Ám Sinh.
Trên bia m/ộ là bức ảnh anh mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Tôi nhìn thật lâu, khẽ nói: “Kẻ l/ừa đ/ảo.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc bị nâng lên khẽ chạm vào khóe mắt.
Tôi thấy ngứa, đưa tay lên chạm.
Nước mắt liền rơi xuống.
Giữa tôi và anh, chưa từng nói thích, càng chưa từng nói yêu.
Nhưng chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau đi khắp thế giới.
Thế mà, anh đã vĩnh viễn thất hẹn rồi.
(Hết)