Hóa ra tối qua Vương Hoành tan làm đi nhậu với đồng nghiệp, về nhà thì đụng phải hiện trường t/ai n/ạn giao thông. Lúc đó đầu óc Vương Hoành đã không tỉnh táo, hiện trường còn chưa dọn dẹp xong hắn đã xông vào. Về đến nhà, Tiểu Lưu phát hiện ống quần Vương Hoành dính đầy m/áu.

Hôm sau, hai người xem tin tức về vụ t/ai n/ạn, cảnh tượng hiện trường thảm khốc vô cùng. Người đi bộ bị tông đ/ứt hẳn hai chân, tài xế thì mắc kẹt trong buồng lái chưa kịp đợi c/ứu hộ đến thì xe đã bốc ch/áy.

Vương Hoành mặt tái mét khi thấy vết m/áu loang lổ dưới đất, nhưng vẫn cố đi làm nguyên ngày. Tối về mặt đỏ bừng lên. Tiểu Lưu cho uống th/uốc hạ sốt bảo nghỉ sớm, nào ngờ nửa đêm hắn đột nhiên la hét dữ dội.

Nhà tôi và nhà Tiểu Lưu cùng khu dân cư, là hàng xóm quen biết từ nhỏ. Thấy không thể đ/á/nh thức Vương Hoành, Tiểu Lưu đành đưa hắn đến chỗ tôi thử vận may.

Xem ra Vương Hoành vô tình xông vào hiện trường, bị âm khí từ nạn nhân bị mất đôi chân xâm nhập.

"Không sao rồi, chỉ là kinh sợ vì gặp á/c mộng thôi. Mấy ngày tới ra nắng nhiều là ổn."

Hai vợ chồng cảm tạ rối rít, tôi tiễn họ ra cửa. Đêm đã khuya, tôi dọn dẹp cửa hàng qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Cửa hiệu này do bà ngoại truyền lại, bà đặt cái tên rất "chói" là "Bốn Hào Rưỡi". Trong giới huyền môn, "bốn hào rưỡi" là cách gọi khác của qu/an t/ài. Người ngoài tưởng tên hiệu xuất phát từ việc bà tôi khám bệ/nh chỉ lấy 4,5 đồng tiền công. Nhưng thực ra, phòng trong cùng nhà tôi thật sự có đặt một cỗ qu/an t/ài gỗ đỏ.

Chiếc qu/an t/ài do bà ngoại thỉnh từ trong núi về, trước năm 18 tuổi tôi toàn ngủ ở đó. Số mệnh tôi vốn là th/ai ch*t lưu, nhưng mẹ tôi - một người đàn bà m/ù quá/ng vì tình đã dùng cấm thuật ép tôi chào đời. Kết quả là tôi mang theo n/ợ m/áu khi sinh, mệnh mỏng như giấy, bát tự cực yếu, phải nhờ qu/an t/ài hút âm khí dưỡng thân đến tuổi trưởng thành.

Tưởng rằng trưởng thành sẽ thoát kiếp ngủ phải qu/an t/ài. Nào ngờ năm 26 tuổi, một thế lực bí ẩn đột nhiên tước đi thị lực khiến tôi m/ù lòa. Trước khi qu/a đ/ời, bà ngoại dặn đi dặn lại gặp chuyện phải lập tức về nhà, chiếc qu/an t/ài kia sẽ bảo mạng tôi. Thế là tôi quay về khu dân cư cũ nát này, mở lại tiệm trị liệu của bà.

Tôi bước vào nhà tắm đ/á/nh răng một cách từ tốn. Vẫn đang làm quen với cuộc sống không ánh sáng, nhưng khi cần thiết, tôi sẽ mượn q/uỷ nhãn để khôi phục thị lực để tự vệ lúc cần. Như lúc này, một luồng âm khí đang nặng nề phả sau lưng tôi!

Tôi quay người, thị lực hồi phục trong chớp mắt, đối diện ngay khuôn mặt trắng bệch trang điểm lòe loẹt!

"Sư Tĩnh Thu, chị muốn gì?"

"Người" trước mặt khoác hồng bào thêu kim tuyến, đội mũ phượng vàng đính châu ngọc, giày thêu tinh xảo như thật. Tiếc thay, đây là trang phục lúc nàng ch*t.

Hơi lạnh âm ỉ thoảng mùi hương kỳ dị, móng tay dài nhọn màu m/áu chậm rãi vuốt má tôi.

"Em thật sự m/ù rồi? Dùng q/uỷ nhãn hao tổn thọ mệnh, sao không mượn của chị? Chị cũng tu hành, chẳng cần em trả giá bằng mạng sống."

"Đa tạ, lần sau tôi sẽ cân nhắc." Tôi gượng cười, tay từ từ với lấy Chuông trói h/ồn bên hông.

Sư Tĩnh Thu là lệ q/uỷ bị tôi giam trong Chuông, chính x/á/c mà nói nàng là Q/uỷ Vương chính hiệu. Q/uỷ tu mười hai năm sẽ thành Q/uỷ Vương, mà Sư Tĩnh Thu đã tu hơn trăm năm, ở thế giới này nàng thuộc loại cực hiếm. Lần trước giam được nàng là nhờ vận may thiên thời địa lợi, nhưng mà cũng suýt mất mạng.

Sư Tĩnh Thu cười nhọn, áo đỏ phấp phới không cần gió, cô ta lơ lửng nghiêng đầu nhìn tôi: "CHúng ta giao dịch nhé? Chị cho em đôi mắt lành lặn, em thả chị ra khỏi chuông. Chị đảm bảo không truy c/ứu chuyện cũ, tha mạng cho em."

"Không cần."

Tôi nhếch mép, gi/ật mạnh chiếc chuông đồng đang nóng ran: "Mắt thì tôi quen dùng của mình hơn."

Chuông vang lên, vô số dây đỏ phóng ra, biểu cảm Sư Tĩnh Thu lập tức thay đổi!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bảy cháu trai đến nhà tôi, chồng tôi phá sản trong kỳ nghỉ hè.

Chương 7
Sau khi nghỉ hè, mẹ chồng nhất định gửi bảy đứa cháu trai và cháu gái đến nhà tôi. Ở kiếp trước, tôi kiên quyết không đồng ý. Thứ nhất, chồng tôi và tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, không có nhiều tiền tiết kiệm, không đủ khả năng nuôi nhiều trẻ em như vậy. Thứ hai, nhà tôi chỉ hơn 80 mét vuông, hoàn toàn không đủ chỗ cho nhiều người như vậy. Chồng tôi cũng tiếc tiền không muốn chi nhiều như vậy, và đã dứt khoát từ chối mẹ chồng. Nhưng không ngờ, một tháng sau, một cư dân mạng đã đưa hơn chục đứa trẻ từ quê hương của họ hàng đến thành phố nghỉ hè, bỗng nhiên nổi tiếng chỉ sau một đêm, và kiếm được bộn tiền. Mẹ chồng chế nhạo tôi, nói rằng tôi sinh ra không có số làm giàu. Chồng tôi cũng oán hận tôi, vì đã khiến anh ấy bỏ lỡ cơ hội kiếm hàng chục triệu một năm và trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Để trả thù tôi, chồng tôi lừa tôi về quê cúng tổ tiên, đánh gãy hai chân tôi, và bán tôi cho gã độc thân già trong làng. Tôi bị gã độc thân già ngược đãi và chết một cách thảm khốc. Mở mắt ra lần nữa, tôi nghe thấy chồng tôi cúp máy điện thoại và do dự hỏi tôi: 'Vợ ơi, nghỉ hè rồi, mẹ muốn gửi mấy đứa cháu đến nhà mình chơi vài ngày, em đồng ý không?'
Hiện đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
0
Sao Đêm Khuya Chương 10