Năm Sau Cỏ Lại Xanh

Chương 33 + 34

01/10/2024 10:15

33.

Sau khi Tô Ngọc Nghiên đi vào, nàng ta đến bên giường như thường lệ để nhìn.

Tiểu Lăng lập tức mỉa mai: "Ngươi tới làm gì? Ngươi sợ tiểu thư đột nhiên tỉnh lại sẽ khiến hôn sự của ngươi không thành sao?"

Tô Ngọc Nghiên cười lạnh, nàng ta nhìn thấy xung quanh không có ai, trực tiếp bóp lấy cằm của Tiểu Lăng.

"Tiện tỳ nhà ngươi, ngày nào cũng khẩu xuất cuồ/ng ngôn, ngươi chờ xem, chờ ta trở thành nữ chủ nhân của Phủ Tề Vương, việc đầu tiên ta làm chính là rút lưỡi của ngươi cho chó ăn."

Tiểu Lăng "phi" một tiếng rồi nói với nàng ta: "Ngươi cứ mơ xuân thu đại mộng đi, vương gia vẫn luôn tìm ki/ếm cao nhân, nói không chừng có lẽ đêm nay tiểu thư sẽ tỉnh lại."

"Ha ha ha!" Đôi môi đỏ mọng của Tô Ngọc Nghiên hơi cong lên: "Đến kiếp sau thì nàng ta cũng không tỉnh lại nữa đâu!"

Nàng ta không chút do dự nói với Tiểu Lăng rằng những người được gọi là cao nhân đó đều là do nàng ta tìm đến, diễn một màn cho mọi người xem.

"Ngươi có cho rằng đây là ông trời đang giúp ta không? Ai bảo Lâu Tiêu chỉ ngã một cái đã trúng tà, ta chỉ cần lợi dụng một chút là có được tất cả những gì ta muốn."

"Cho nên những lời đồn kia là do ngươi truyền ra?" Tiểu Lăng trợn mắt.

"Còn hơn thế nữa." Tô Ngọc Nghiên cười nói: "Ngay cả Khâm Thiên Giám cũng có người của ta… nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết chuyện này? N/ão lợn này của người, chắc hẳn ngay cả Khâm Thiên Giám là cái gì thì ngươi cũng không biết.”

Nàng ta vỗ vào mặt Tiểu Lăng: "Ta cũng lười nói nhảm với ngươi, cho ngươi sống tốt vài ngày, chờ đến ngày ta c/ắt lưỡi của ngươi đi."

Nói xong, nàng ta chậm rãi đi về phía cửa, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Ta biết nàng ta thích nhất là kiểu hưởng thụ quá trình sát nhân tru tâm này.

Giống như lần trước lúc nàng ta đến tìm ta ngã bài cũng như thế.

Tuy nhiên, ngay khi nàng ta chuẩn bị bước ra khỏi ngưỡng cửa, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Giọng nói đó xen lẫn cả kinh ngạc và phẫn nộ.

Hơn nữa còn có chán gh/ét và thất vọng tột cùng.

"Tô Ngọc Nghiên, không ngờ muội lại tặng cho ta một phần đại lễ như vậy."

Bước chân của Tô Ngọc Nghiên run lên, nàng ta trực tiếp ngã xuống đất.

34.

Lần này đến lượt Tiểu Lăng bật cười.

Nàng ấy càng cười càng khoa trương.

Sau khi nàng ấy cười xong thì nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Ngài đã nhìn rõ chưa, nàng ta chính là một người đáng kinh t/ởm như vậy đấy, vậy mà ngài lại vì nàng ta mà dồn ép tiểu thư của ta thành ra như thế này!"

Tô Ngọc Nghiên bị dọa sợ, phải mất một lúc lâu mới phản ứng được, nàng ta bổ nhào về phía chân của Phó Cảnh Nguyên.

"Cảnh Nguyên, huynh hãy nghe ta giải thích..."

"Cút, ta không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ miệng của ngươi nữa!"

Phó Cảnh Nguyên đ/á nàng ta văng ra cửa.

"Lần này đích thân ta sẽ đi thỉnh tội với phụ hoàng, cho dù có ch*t thì ta cũng sẽ không cưới một đ/ộc phụ như ngươi."

"Không được! Cảnh Nguyên, huynh quay lại đi!"

Nhưng nàng ta càng kêu gào thảm thiết thì bước đi của Phó Cảnh Nguyên càng nhanh hơn.

Tô Ngọc Nghiên thấy cho dù nàng ta có làm gì cũng không thể c/ứu vãn được nữa nên đã dứt khoát đ/ập vỡ bình hoa rồi rống lên một tiếng.

"Phó Cảnh Nguyên, huynh đứng lại đó cho ta!”

"Đây đều là huynh n/ợ ta! Ta vì huynh chịu nh/ục nh/ã nhiều năm như vậy, đây đều là huynh n/ợ ta!"

Thân hình của Phó Cảnh Nguyên dừng lại, quả thật đã dừng lại.

Tô Ngọc Nghiên lau nước mắt rồi từ dưới đất đứng lên.

"Huynh cho rằng ta không biết sao, biết chuyện năm đó là huynh đã xin Hoàng Thượng ban phong hào công chúa cho ta để đưa ta đi hòa thân sao?"

Vừa nói, nàng ta vừa bước ra ngoài, trên môi nở nụ cười buồn.

"Năm đó khi hai nước đang giao chiến, huynh là hoàng tử duy nhất ở độ tuổi thích hợp, Hoàng Thượng để huynh lãnh binh xuất chinh cổ vũ sĩ khí, nhưng huynh lại tham sống sợ ch*t, bằng mọi giá từ chối.”

"Về sau chiến sự lên đến cao trào, Hoàng Thượng lại sai huynh đi làm sứ thần để nghị hòa, huynh vẫn sợ ch*t mà tiếp tục từ chối.”

"Sau đó, sứ thần của Địch quốc tới kinh thành, đưa ra đề nghị ngưng chiến, nhưng lại muốn trao đổi con tin, hoặc là để công chúa hòa thân.”

"Huynh sợ hoàng thượng sẽ để huynh đến đó chịu khổ, huynh tìm mọi lý do để mình không phải làm con tin trao đổi.”

"Nhưng trong hoàng thất không có công chúa, vậy phải làm sao đây? Huynh biết dung mạo của ta xinh đẹp, cho nên tại yến hội đã cố ý chỉ điểm cho sứ thần của địch quốc nhìn ta, khen ta là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.”

"Phó Cảnh Nguyên, khi đó ta và huynh sắp định hôn sự rồi, rốt cuộc tại sao huynh có thể tà/n nh/ẫn như vậy.”

Tô Ngọc Nghiên bật khóc.

Mà từ đầu đến cuối, Phó Cảnh Nguyên cũng không dám quay đầu lại nhìn nàng ta.

Mãi cho đến lúc này, cuối cùng ta mới hiểu được câu nói của Phó Cảnh Nguyên: "Đây không phải nam nữ tư tình, mà là ta đã n/ợ muội ấy rất nhiều."

Rốt cuộc ta đã hiểu câu này có ý nghĩa gì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Con Gái Trở Về Chương 22
4 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
9 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chồng tôi điềm đạm như hoa cúc, nhưng lại có não tình ái.

Chương 6
Chàng điềm đạm như hoa cúc. Người khác làm vỡ tượng đất tôi nặn tặng chàng, chàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao." Bắt gặp tôi cười đùa với nam nhân khác, chàng mỉm cười: "Nàng vui là được." Tôi tưởng chàng không thích, nên mới không để tâm. Không ngờ một đêm khuya, tôi thấy chàng ôm tượng đất vỡ nát, lẩm bẩm nguyền rủa kẻ kia, rồi trùm chăn khóc thút thít. Từ hôm đó, tôi bỗng nghe được tiếng lòng chàng —— Tôi nói muốn ra ngoài dạo chơi, chàng gật đầu bình thản: "Đi đi." Nhưng trong lòng lại gào thét: 【Lại đi nữa! Tên gian phu nào lại dụ dỗ Ngọc Ngọc của ta! Hu hu, đừng đi mà!】 Chàng giữ vẻ phong nhã thản nhiên, quay lưng bước đi. Tôi nhìn theo bóng lưng thon thả, nhịn cười không nổi. Nhưng không ngờ, chàng cũng nghe được suy nghĩ của tôi. Câu đầu tiên chàng nghe thấy chính là —— 【Ôi, nhìn từ phía sau, eo của Trần Quân quả là vừa thon lại vừa săn chắc~】 Chàng sững sờ ngoảnh đầu nhìn tôi - người vợ hiền thục ngoan ngoãn trong lòng chàng - với ánh mắt không thể tin nổi.
Cổ trang
Cung Đấu
Ngôn Tình
0
Tun Tun Chương 11
Ngắm Xuân Chương 6