"Cháu quan tâm. Người đều còn nữa, b/áo th/ù họ.”
Tên lay chuyển tôi, chỉ đồng ý.
Ngọn lửa màu xanh lam chút chút tràn vào bình, khí cũng càng lúc càng nhạt.
Khi sắp biến mất hoàn nghe thấy khí truyền tới tiếng ngậm ngùi:
"Tiểu Nha, xin lỗi.”
Nước mắt rơi đầy tôi.
Sau khi toàn chuyện này thúc, quỳ trước đi/ên, cung dập đầu với ông ấy.
"Chú, bái chú làm thầy.”
Tên bất ngờ, ông trọng hỏi tôi: "Cháu nghĩ kĩ chưa? khi nhập môn sâu như từ nay về sống xảy những thay nghiêng lệch đất, cũng bao trở lại với sự yên tĩnh như trước đây nữa.”
Tôi gật mạnh đầu.
Từ trước đến cũng tưởng rằng sống rất yên bình, mãi đến khi q/uỷ da xuất hiện.
Nó khiến mất những quan trọng hoàn toàn làm sụp thế giới quan tôi.
Tôi như vậy nữa, gặp loại chuyện này tiếp chỉ động chịu thiệt.
Tôi trở nên mạnh mẽ, vệ vệ.
Tên an ủi xoa đầu tôi.
"Đứa trẻ ngoan, vậy nhận làm trò.”
"Từ nay về trò là truyền nhân thứ 250 Q/uỷ y môn ta.”
Vừa vặn vậy sao?
Sư phụ nói rõ, chỉ đeo lên cổ tấm bài gỗ.
Hai chữ y” phát lấp lánh dưới nắng rạng rỡ.
Sau khi và hợp ch/ôn chị dâu, khóa lại tiểu viện, nơi và chị dâu nương lẫn nhau.
Tôi rưng rưng nước mắt, chút nỡ đối với những sự thay to lớn sống, cũng nỡ tạm biệt với sống yên bình quá khứ.
Tôi rất lâu lên tiếng hỏi đi/ên.
"Có nhiều hại giống như ạ?”
Tên thay vẻ thường ngày, tỏ nghiêm túc.
"Nhiều, mỗi mỗi phút đều Thế nhưng giống như chúng lại cực ít.”
"Bởi vì lệ q/uỷ ở trình độ này, thường để lại nhân chứng sống. Ở làng xa xôi hẻo lánh, thường đến vụ thảm thôn.”
Nếu như lấy át bài, thì chúng cũng cục như vậy.
Nhưng loại may này cũng gặp được, lúc này chắc cũng lệ q/uỷ quấn lấy, sống xảy những thay to lớn.
Người đã còn, thế nhưng còn chuyện làm.
Tôi kiên định với niềm tin, bắt đầu đến những làng đầy rẫy những nguy chưa kia.
Đồng mỗi khi qua nơi, danh tiếng y” truyền rộng rãi.
Q/uỷ y môn, cũng bắt đầu để lại dấu vết ở làng…