Tôi lại mở mắt ra.
Tôi đã không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình tỉnh dậy, mỗi lần tâm trạng đều khác nhau.
Nhưng chưa bao giờ như hôm nay, m/áu trong người sôi sục, suýt nữa thì không kìm nén được, như muốn trào ra ngoài.
"Mặt mày xám xịt thế, lại thức đêm rồi phải không?" Đối diện, Lê Thiên Tuyết nhíu mày nhìn tôi.
Vẻ mặt vừa khó chịu vừa lo lắng như một người bạn thân.
Tôi nén cơn xúc động trong lòng, đứng dậy hướng về phía văn phòng của Lam Hiêu.
Trong văn phòng, Lam Hiêu mỉm cười, lắc lư bát cháo trên tay, định nói điều gì đó.
Tôi thẳng thừng ngắt lời anh ta: "Hồi cấp ba anh từng thầm thích cô giáo dạy sử."
"Phụt——"
Nửa tiếng sau, Lam Hiêu đ/ập bàn đứng phắt dậy.
"Im ngay!" Bình tĩnh lại, anh ta hỏi tôi: "Nói đi, cô muốn gì?"
Tôi đăm đăm nhìn thành phố tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Tôi phải sống sót bước ra khỏi tòa nhà này!"
"Tôi sẽ khiến những kẻ hại tôi phải trả giá!"