Một canh giờ sau.
Dưới tiếng đ/ập vang trời của dùi phá cổng nam kinh đứng vững hơn trăm sụp đổ.
Kỵ binh tràn vào đô Nam Triều.
Lý Dục bị phát hiện lúc đang cổ t/ự v*n. Lính trói hắn ta lại, quẳng thành.
Khương phi ngựa tới, mái tóc dài phất phơ trong gió.
"Thẩm Hắn ta dùng Hán ngữ lơ hỏi.
Lý Dục im lặng.
Khương mã tấn kề vào cổ hắn.
Lý Dục mở miệng: "...Thẩm Đông... đã ch*t."
Khương trầm mặc hồi lâu, khẽ nói:
"Nhiều trước, phụ ta từng mời sư chiêm tinh."
"Vu sư khí số Nam Triều đã tận, nhưng một ngôi kỳ phá vỡ thiên cơ, cưỡng ép níu nước thêm mười năm."
"Trẫm vốn tính năm nữa mới phá kinh ngờ đã sự - hóa ra ngôi đã tự rơi."
Lý Dục cắn ch/ặt môi, đ/au đớn thấu xươ/ng.
Khương vắt ngựa than thở:
"Nói ra, với Thẩm từng một lần gỡ."
"Năm vì bảo chúng, rơi xuống sông, bị Thẩm Đông sống."
"Tưởng rằng sẽ gi*t ta, nào ngờ 'Đao của danh kẻ yếu, huống chi ngươi là vì bảo thần dân'."
"Thế là chúng ta ước hẹn, sau nhau trên chiến trường, nhất phải chính diện đấu một trận."
"Trẫm đạp nát còn ngóng tái ta."
Khương phất tay: "Thôi vậy."
Hắn sai người dẫn Lý Dục mặt mày tái mét đi.
Đêm ấy, cho sư nhóm lửa - cách thức triệu hồn phách của tộc họ.
Lửa lên, ta đứng trong ánh phát hiện đang nhìn thẳng vào ta - hắn thấy linh thể ta.
"Thẩm quân." Hắn chắp trước ng/ực.
Ta cũng thi lễ cách Nam Triều.
"Trẫm rồi, sắc ngươi như thở dài, "Cũng phải thôi, ngươi lúc mới mười chín, danh lẫy lừng hóa ra là tiểu nương."
"Hoàng Nam Triều m/ù mắt lòng, nếu ngươi theo ta, kết cục hẳn khác."
Ta khẽ mỉm cười:
"Địch M/ộ, lúc sống ta là Nam Triều, nước là bổn phận."
"Nay đã h/ồn, nhân gian tranh đấu chẳng liên quan ta nữa."
Khương thì thào: "Thôi được, kiếp duyên mỏng. Nếu kiếp sau..."
Ta để hắn hết câu.
Hắn là thiên vương, muốn ta nên ta được.
Giờ đã tan, ta hóa làn khói, vào hồi đạo.
Đời ngắn ngủi dù lưu danh sử sách, nhưng vướng ái, thật đáng tiếc.
Nếu kiếp sau, ta nhất phải sống rực rỡ hơn.
**9. Về sau**
Bạch Thúy chợt cảm thấy thứ gì đó che chở đã tan biến.
Có lẽ là phách Thẩm quân.
Cũng tốt, đã mắc kẹt lâu, rốt cuộc đầu th/ai.
Chỉ thấy kết cục của Lý Dục .
Bạch Thúy ở lại hỗn lo/ạn, thu thập tức.
Bảy sau phá, xử lý việc, cựu Nam - kẻ đã chó tang.
Hắn không, mà dắt theo một nữ nhân sắp ch*t.
Lý Dục nhìn thấy người đó, ngây người.
Lục mất một cánh tay, thoi trên đất.
"Chính là phi tần lạnh lùng nghe m/ộ Thẩm quân, đêm mồi chài."
"Chút sắc giống nên đòi giả mai rừng? Thật tầm thường!"
Khương rút đầu Lục Nhu.
"Hoàng Nam Triều, hậu của ngươi toàn hạng chẳng lẽ ngươi cũng thầm yêu Thẩm Đông, đồ thay thế giải khát?"
Mặt Lý Dục tái mét hiện đ/au đớn.
Khương nhếch mép:
"Cả đời ngươi lời tiểu hại lương tướng. Làm vua mất nước, trai phụ bạc - thật thảm hại. Uống đi."
Lý Dục ngồi im lặng.
Hắn cắn ngón viết chiếu trên áo, uống cạn chén pha khiên cơ dược.
Th* th/ể co quắp, thất khiếu chảy m/áu.
Đế một thời bị quăng ra nghĩa địa, mồi cho chó hoang.
**10. Sử sách**
Mười sáu sau kinh thất thủ, Đông Nhi - nữ thủ lĩnh băng cư/ớp áo đỏ xuất hiện núi rừng Tái Bắc.
Nàng ngựa ô phong, yêu mai hoa và mạnh, cư/ớp của kẻ bất nhân cho nghèo.
Địch lần đem phân thắng cuối cùng Đông Lâm Vương.
Khi con trai lên ngôi t/àn b/ạo, Đông Nhi dẫn ngàn vào kinh đầu hôn quân.
Bá tánh xin xưng lắc đầu:
"Ta giỏi triều chính chẳng hiểu gì."
Lại nhìn điện: mục nát nhìn đã chán!"
Nàng phi ngựa biến mất chân trời.
Giữa thời lạc, sóng cuốn anh hùng.
Nhưng giai thoại về là huyền thoại.
**[HẾT]**