7
Tất tôi đồng ý.
Anh không những không gi/ận, mà còn tôi mình, quả người vô cùng tốt bụng.
Dù không phép tôi người khác, tôi cũng hiểu.
Dù sao thì sau khi người khác rồi chắc chắn sẽ không vui.
Một cơ hội tuyệt vời như vậy, trừ khi tôi kẻ ngốc, tôi mới chối, đúng không?
Bùi tờ giấy, định lau sạch.
Còn tôi ngồi xổm bên cạnh lại thèm thuồng nuốt nước bọt.
Động tác của chàng trai dừng rồi lại đưa ra.
"Ninh Hoài, còn muốn không?"
"Tôi... giờ có thể được không?"
Tôi đầy hy vọng, vừa chăm chú vừa thận những ngón dài của anh.
Bùi dường như cười nhẹ.
"Được, đã thì sẽ thật sự ngậm."
Nói rồi, đặt ngón lên môi tôi.
Tôi từ mở miệng lấy, chỉ dám nhẹ nhàng ngậm.
Trong khi thấy tận da đầu, tôi vẫn cố gắng giữ tỉnh táo sát phản của Dực.
Chỉ cần tỏ ra không thoải mái hoặc khó chịu, tôi sẽ lập tức buông ra và đi sau nhanh khử trùng anh.
Nhưng tôi mười phút, vẫn cụp tôi, đôi đen láy sâu thẳm.
Thậm chí trong lúc đó, còn đột ngột dùng ngón móc nhẹ tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình ngồi xổm trước mặt không bạn cùng của nữa.
Mà con nhỏ ngoãn đang gi*t thịt.
Tuy tôi cũng biết điểm dừng.
Chỉ trong mười phút, tôi chủ động buông miệng ra, còn tích cực kéo tờ giấy vệ sinh lau Dực.
"Bùi Dực, nhé."
"Không có gì, sau này nếu còn muốn tìm tôi bất lúc những gì muốn tôi đều cậu."
Tôi hứng "Thật sao?"
Chàng trai đột đưa đầu tôi, giọng hơi khàn.
"Thật đấy."