Dĩ nhiên là muốn cũng muốn tới q/uỷ quái thêm lần thứ đâu!
Nhưng cũng biết, mà nói như thế e là khỏi làng được.
Tôi thoáng ngó qua khẽ lắc nhìn phía tôi.
Tôi dùng phải véo lấy mình, dốc sức cho tĩnh trở lại: "Không, phải là vì nghĩ chú dì ki/ếm tiền đã rất cực khổ rồi."
Bố một nụ cười, đôi đỏ như m/áu kia từ lan khắp cơ thể, cả người cứ như là bị x/ẻ thành nhiều mảnh:
"Bọn có tiền xài Tiểu có đ/ốt cho bọn ta."
Ông c/òng lưng xuống, bao trên cũng sắp sửa đụng thẳng vào mặt tôi:
"Nhận lấy đi."
Mẹ cũng đứng dậy lấy đi."
Mẹ mà đeo tạp dề nói chối, nhưng mà tiền cũng nhận được.
Tôi cánh muốn bảo đứng xử lý giúp mình.
Người kia ngẩng lên nhìn bố mẹ, "Bố, mẹ, đi ấy."
Anh quay trở phòng phía tây thêm lần nữa, đóng cửa xuôi thấy ký hiệu đã trước đó cũng khô hết cả rồi.
Tôi nghe "Tuế Tuế, chúng đi êm giống như đã nghĩ rồi."
"Hay là chúng chạy đi? Không phải mỗi ngày có một xe sao?"
Chỉ cần bọn lên xe có nhanh chóng khỏi rồi.
Tôi vừa mới nói đã nhìn thấy một ở bên ngoài cửa sổ cười phía mình.
Tôi áo dấu cho nhìn qua.
"Tiểu nếu giúp con."
Từ vội vàng che chắn ở phía sau: "Mẹ, rất nghe lời."
Anh cửa ra, lấy bao trên bố rồi "Con nhận giúp ấy."
Người kia đưa lên vỗ vỗ anh, nói gì cả.
Từ lại "Bố mẹ, cơm đã ăn xong, bọn cũng đi rồi."
"Gấp vậy sao? Hiếm mới một sao ở lại thêm ngày nữa."
Có lẽ vì đã nhận tiền xì, m/áu trên mặt bố và tạp dề trên người đều biến mất cả rồi.
Từ dạ một tiếng rồi "Sáng mai còn phải đi làm nữa ạ."