47
Ta rằng hoàng hôn ngày ấy đã xóa từng câu chuyện trên lưng ta, vận còn câu chuyện duy về nữa. Có câu chuyện trong cuộc ta.
Không một sĩ nhỏ nào đi theo còn sót lại.
Hệ thống từng hỏi ta: [Không ai sự hy sinh của ngươi. có thể sẽ trong bóng tối vô tận. vẫn sàng làm như sao? Dù có sao ư?]
[Không quan trọng.]
[...]
[Vậy sẽ trở một trong tượng đài lời.]
Ta bị b/ắn nhiều cùng ngã quỵ xuống đất.
Vùng đất đông lạnh, vùng đất nóng ấm. Nó mang tâm h/ồn bằng vòng tay vị tha của nó.
Xin cho ngủ mãi, ngủ trên con lý tưởng hy vọng.
Chỉ chờ đợi tương lai tươi sáng sẽ xoa dịu nỗi ám ảnh của ta.
Hãy giữ những câu chuyện sáng đó trong sương giá.
Nó bất tử, bất diệt, tình yêu to sự thật.
48
Sau này mới trong lặng,
Những sĩ theo đều đệ cũ của tôi.
Lúc trên xuống núi, họ đã dụng sức mạnh tâm linh cùng của mình để biến một ngôi Đạo giáo khác.
Họ thà bỏ mọi thứ theo ch*t.
Nam chủ nằm trong số đó.
49.
Thế giới đã thể khởi động lại lần nữa vì cái của ba ta.
Thay vào đó, bước, đẩy bánh xe lịch một cách rãi chắc chắn về phía trước.
50
Rất nhiều rất nhiều năm sau, một niên đại hề thân thuộc, quen hết.
Một gái đã vùng đất yên bình này.
Cô ấy đã nhìn thấy mọc sau khi lặn.
Cô ấy nhìn thấy cơn êm đềm bên sông thổi, nhặt một cánh hoa trên bằng mang về phương xa.
(Hoàn chính văn)