Đây là lần thứ hai tôi livestream gọi h/ồn, vốn định làm thật kín đáo, ai ngờ con trai nhà tài phiệt kia lại đi/ên cuồ/ng tặng tôi mười ngàn “lễ hội” để cảm ơn tôi đã c/ứu mẹ anh ta.

Có người lanh lẹ nhanh tay tặng trước một “lễ hội”, giành được suất gọi h/ồn hôm nay.

“Đại sư, tôi không muốn gọi h/ồn, tôi muốn tìm một người đã mất tích năm năm, cô có thể giúp tôi tính thử không?”

Tôi bảo đối phương cung cấp bát tự ngày giờ sinh, sau khi xem xong, tôi tiếc nuối nói:

“Chủ nhân của bát tự này không phải mất tích… mà là đã hy sinh rồi…”

Bát tự thuần âm, nơi mồ ch/ôn lo/ạn của ngàn người, trước m/ộ đầy nước, cây q/uỷ tụ âm khí, luyện thành bạch mao cương (cương thi lông trắng).

Chuyện này rắc rối rồi…

1.

Khi tôi vừa nói chủ nhân bát tự đã hy sinh, những cư dân mạng trong phòng livestream đang bàn tán rôm rả về việc “nữ tỷ phú trước kia sống lại” bỗng như bị ấn nút tạm dừng.

Người phụ nữ đầu dây bên kia, không để lộ mặt, cố nén cảm xúc nhưng cuối cùng vẫn bật khóc.

Ban đầu chỉ là tiếng nức nở nhỏ kìm nén, về sau trở thành tiếng khóc x/é ruột x/é gan.

Các cư dân mạng trong phòng livestream lập tức hóa thành những “anh trai chị gái ấm áp”, vụng về bình luận an ủi.

“Em gái, đừng khóc nữa! Biết đâu streamer tính toán không chính x/á/c thì sao?”

“Đúng đó! Còn sống thì phải thấy người, ch*t thì phải thấy x/á/c. Em chưa thấy gì cả thì cứ coi như người đó vẫn còn sống.”

Tôi nhìn mà chỉ biết cạn lời, mấy người đúng là… rất biết cách an ủi người khác.

2.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia khóc suốt hai mươi phút mới dừng lại.

Trong thời gian đó, lượng người trong phòng livestream liên tục tăng vọt, đã vượt sáu chữ số.

“Đại sư, tôi có thể gặp anh ấy không?”

Tôi xoay xoay lá cờ gọi h/ồn mini trong tay, chắc chắn đáp: “Có thể.”

Nghe tôi nói vậy, cô ấy bảo tôi chờ một chút, muốn đi rửa mặt và thay chiếc váy trắng mà người đó thích cô mặc nhất.

Cư dân mạng trong phòng vừa xót xa vừa vô cùng phấn khích.

“Streamer, thật sự có thể gọi h/ồn sao? Vậy bọn tôi cũng có thể thấy m/a à?” - Đây là phát ngôn của một cư dân mạng gan to.

“Cần phòng an toàn gấp! Hu hu hu, tôi vừa sợ vừa muốn xem.” - Đây là phát ngôn của một cư dân mạng nhát gan.

3

Quả nhiên, buồn vui của con người chẳng hề liên quan với nhau.

Tôi không đáp lại câu hỏi của họ.

Người phụ nữ vừa rời đi lúc nãy đã thay váy trở lại bàn, chỉnh góc quay để lộ gương mặt mộc, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Dù không trang điểm, đó vẫn là một gương mặt khiến người ta kinh diễm.

Nhưng đó không phải điểm chính, cư dân mạng trong phòng livestream lập tức bùng n/ổ.

“Ôi trời, đó chẳng phải là Trì ảnh hậu sao?”

“Mẹ ơi! Tôi hoa mắt rồi à? Thấy Trì ảnh hậu trong phòng livestream gọi h/ồn!”

“Người trên nói đúng, đó thật sự là Trì ảnh hậu! Tin động trời, siêu động trời!”

Trì ảnh hậu - Trì Linh, nữ minh tinh nổi tiếng lạnh lùng trong giới giải trí.

Cô ra mắt sáu năm, chưa từng có tin đồn tình ái với nam minh tinh nào, luôn công khai rằng mình đã có vị hôn phu.

Cư dân mạng lập tức hóa thành thám tử Sherlock Holmes:

“Tôi to gan đoán, người mà Trì ảnh hậu tìm suốt sáu năm chắc hẳn chính là vị hôn phu của cô ấy?”

“Đúng vậy, anh ấy là vị hôn phu của tôi. Đại sư, tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

Trì Linh thẳng thắn thừa nhận trước ống kính, rồi nhìn tôi thúc giục.

Có thể thấy, cô ấy nóng lòng muốn gặp vị hôn phu của mình, dù là h/ồn m/a, cô ấy cũng không sợ.

4

Tôi lấy ra một lá bùa vàng, dùng bút lông chấm chu sa, viết lên bát tự và tên mà Trì Linh cung cấp, xoay cờ gọi h/ồn, miệng đọc chú:

“Thiên môn động, địa môn khai, Thái Thượng sắc lệnh, triệu vo/ng h/ồn ngươi, đến tụ cửa ta, cấp cấp như luật lệnh.”

Khi chú được niệm xong, lá bùa ghi bát tự liền tự bốc ch/áy không cần lửa, phát ra ánh sáng xanh u ám. Ch/áy được một nửa thì bỗng tắt ngúm.

Tình huống này khiến tôi dừng tay, nhặt lá bùa ch/áy dở lên, sắc mặt hơi biến đổi.

“Xin lỗi, e rằng h/ồn của anh ấy… không thể gọi về được.”

Nghe tôi nói vậy, mắt Trì Linh sáng lên như nghĩ ra điều gì, vội hỏi:

“Đại sư, có phải anh ấy còn sống nên mới không gọi được không?”

Trì Linh nhớ đến lần livestream đầu tiên của tôi, khi Cố Tinh Nguyên tưởng mẹ mình đã mất, đưa bát tự của bà để tôi gọi h/ồn, kết quả tôi tính ra mẹ anh ta vẫn còn sống, nên h/ồn không thể gọi về.

Nhưng, lần này thì khác.

Tôi đối diện ánh mắt đầy mong đợi của Trì Linh, khẽ lắc đầu:

“Không phải. H/ồn anh ấy không gọi được, có mấy khả năng:

Một, anh ấy đã bước vào luân hồi, đầu th/ai chuyển kiếp;

Hai, linh h/ồn bị giam cầm ở đâu đó;

Ba, anh ấy đã h/ồn phi phách tán.”

Vừa nói, tôi vừa lấy ra chiếc mai rùa trăm năm và ba đồng tiền đồng để gieo quẻ.

Trước tiên định âm dương lưỡng nghi, sau đó nhẹ nhàng tung những đồng tiền trong mai rùa lên mặt bàn, lặp lại sáu lần.

“Khảm thượng Khảm hạ, quẻ Khảm, hiểm trở chồng chất, sơ lục hào: người gặp hiểm nạn, hung.”

“Quẻ tượng cho thấy, anh ấy rơi vào trường hợp thứ hai, linh h/ồn bị giam giữ ở một nơi nào đó, không thể siêu thoát, nên mới không thể gọi về được. Hơn nữa, tình trạng hiện tại của anh ấy không mấy khả quan.”

“Sao… sao lại như vậy?”

Trì Linh bị cú sốc quá lớn, không thể tin nổi.

Những giọt nước mắt vừa mới ngừng lại, giờ lại ào ào rơi xuống.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm