8
Tôi tung một quyền, đ/á/nh cho hắn đầy mồm m/áu: "Xạo. Chỉ cần đợi thêm một canh giờ nữa thôi ta sẽ đến kịp để kéo dài mạng sống cho bà ấy. Lần trước đến, ta đã dặn dò ngươi chưa, nếu mẹ ngươi bệ/nh thì nhất định phải đợi ta đến, không được tự ý quyết định. Ngươi hay lắm, chân trước vừa hại ch*t người, chân sau đã bày sẵn linh đường rồi?Ta thấy tốc độ này của ngươi là đã ủ mưu từ lâu."
Chiêu Đệ đứng bên cạnh tiếp lời: "Cha tôi đã chuẩn bị sẵn hậu sự cho bà nội, chỉ chờ thời khắc thôi."
"Chờ thời khắc gì?" Ánh mắt tôi rơi xuống người Phong Thủy Sinh, "Ngươi chủ động khai ra, hay là đợi ta đ/á/nh cho ngươi b/án sống b/án ch*t rồi nói?"
"Tôi nói tôi nói, chuyện này không trách tôi được, thật sự không trách tôi được. Tôi cũng bị người ta xúi giục thôi. Người đó nói mẹ tôi nếu hôm nay giờ Dậu không ch*t, thì sau này chuyện làm ăn của nhà họ Phong sẽ đi xuống, vinh hoa phú quý sẽ không còn dính dáng gì đến nhà họ Phong chúng tôi nữa.
"Tôi cũng không còn cách nào khác, mẹ tôi mắt vẫn mở trừng trừng, chỉ thở ra chứ không hít vào, tôi làm vậy là để bà ấy bớt đ/au khổ, là vì tốt cho bà ấy."
"Nói dối, bà nội tôi vẫn còn nói chuyện được với tôi mà. Bà nói là phải đợi sư phụ đến. Là các người hại ch*t bà ấy."
Chiêu Đệ một lần nữa vạch trần lời nói dối của Phong Thủy Sinh.
Cũng một lần nữa gọi tôi là sư phụ.
Tôi liếc nhìn cô bé một cái, hôm nay nó có vẻ quyết một phen sống mái, dường như có mưu đồ khác.
Tôi tạm thời không để ý đến cô bé, bởi vì, tôi có chuyện quan trọng hơn cần phải biết.
"Phong Thủy Sinh, ngươi nói có người xúi giục ngươi làm như vậy, người đó là ai?"
9
"Tôi nói, tôi nói." Phong Thủy Sinh lắp bắp, một mạch nói ra sự thật:
"Người đó là Lý B/án Tiên ở đạo quán Linh Sơn. Hắn ta xem phong thủy bói toán cho người ta, từ trước đến nay đều rất linh nghiệm. Tôi bị m/a xui q/uỷ khiến nên tin hắn."
"Ngươi đúng là bị q/uỷ ám rồi." Tôi rút ra một lá bùa, niệm chú rồi dán lên trán hắn.
"Nếu mẹ ngươi còn sống, con cháu nhà họ Phong các ngươi ít nhất còn có trăm năm phú quý. Bây giờ, ngươi tự tay hủy đi thứ mà ngươi muốn nhất, những ngày còn lại, ngươi cứ sống thật tốt trong đ/au khổ hối h/ận đi."
Gi3t ch*t hắn ta quá dễ dàng, hình ph/ạt tốt nhất đối với một người chính là khiến hắn ta mỗi ngày sống trong hối h/ận, mỗi thời mỗi khắc đều hối h/ận về quyết định mình đã đưa ra lúc trước.
Khi phù giấy ch/áy lên, hiệu lực phát huy, hắn bắt đầu biến sắc mặt, trong ảo ảnh thấy được kết cục khiến hắn hối h/ận nhất.
Tôi lại đi túm lấy vợ của Thủy Sinh, cảnh cáo bà ta phải trông coi linh đường cẩn thận, nếu có sơ suất gì thì phải lấy mạng con trai bà ta.
Nói xong, tôi búng tay tạo ra một cái lỗ trên bức tường mà con trai bà ta đang dựa vào.
Người phụ nữ này còn thông minh, miệng đầy hứa hẹn với tôi, quỳ xuống c/ầu x/in tha thứ.
Tôi quay người đi tìm Chiêu Đệ, nhưng cô bé kỳ lạ kia đã biến mất.
10
Con đường nhỏ dẫn đến Linh Sơn gập ghềnh khó đi.
Đêm càng về khuya, mây đen che khuất mặt trăng, bên tai ngoài tiếng gió thổi, còn có tiếng thở dốc nặng nề phía sau.
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn cô bé cách xa mười trượng, nhíu mày.
"Đừng đi theo nữa. Linh Sơn nguy hiểm, ta sẽ không bảo vệ ngươi."
Chiêu Đệ chạy lên mấy bước, rồi lại buộc phải dừng lại, thở hổ/n h/ển gọi tôi "Sư phụ".
"Ta không phải sư phụ của ngươi. Ta cũng không thu đồ đệ. Ngươi về nhà họ Phong đi."
"Con về đó là ch*t, ngài cũng thấy rồi đó, hôm nay con đã đ/á/nh bọn họ, con về đó sẽ không còn đường sống. Sư phụ, ngài không thể thấy ch*t mà không c/ứu."
Nói xong, cô bé xắn tay áo lên, lại cởi cúc áo, vừa chạy lên vừa x/é áo, để tôi nhìn thấy những vết thương mới và cũ chồng chất trên người nó.
"Đều là do bà vợ gian xảo của Phong Thủy Sinh và thằng cháu đích tôn t/àn t/ật của hắn đ/á/nh. Có bà nội che chở con còn không tránh khỏi bị ng/ược đ/ãi , sau này không còn sự che chở của bà nội nữa, con chỉ có đường ch*t mà thôi. Xin sư phụ c/ứu con."
Cô bé khóc lóc dập đầu mấy cái thật mạnh, lúc ngẩng đầu lên thì trên trán đã thấy m/áu.
Ánh mắt tôi còn lạnh hơn cả đêm thu: "Ta chưa bao giờ c/ứu người, ta chỉ gi3t người."
"Nhưng ngài đã c/ứu bà nội con."
"Ta đang lợi dụng bà ấy."
"Con biết."
"Ngươi biết cái gì?"
"Bà nội con đã nói, trong người bà ấy có một thứ, là của ngài. Bà ấy phải bảo vệ nó thật tốt."
Trong đêm tối, tôi khẽ thở dài.
Hóa ra, Tam Nương đã phát hiện.
Đúng vậy, h/ồn thể của bà ấy có thể chịu được đạo phù triện kia, chắc chắn không phải là người bình thường, có cảm ứng cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là bà ấy chưa bao giờ nói với tôi.
Đây là sự lương thiện của bà ấy.
Đáng tiếc, cuối cùng bà ấy cũng không bảo vệ được, thứ đó vẫn bị người ta lấy đi.
Thế đạo này, người quá lương thiện, thường không có kết cục tốt đẹp.