Cấm Kỵ Tây Du

Chương 11

10/05/2025 20:23

Tôi vận chuyển pháp lực một cách cứng nhắc, bay lên không trung. Phía dưới, bóng dáng một cây đại thụ dần hiện ra. Khi nhìn rõ, tôi không khỏi hít một hơi lạnh buốt.

Gọi là cây, nhưng thực chất không phải thực vật! Cành cây Nhân Sâm Quả được tạo thành từ vô số cánh tay người, tất cả đều xoắn vào nhau một cách quái dị tạo thành "cành cây". Đây là một cây "người"!

Tứ chi tử thi bị c/ắt rời, quấn ch/ặt vào nhau tạo thành nhánh cây. Lá cây toàn màu đỏ, nhìn kỹ mới thấy đó đều là lưỡi người! Những quả Nhân Sâm Quả trên cây thực chất là x/á/c ch*t trẻ em bị đ/âm xuyên cơ thể!

Vô số khuôn mặt người mọc trên thân cây. Một x/á/c khô héo như tử thi, toàn thân khô kiệt m/áu, bị gắn ch/ặt vào thân cây. Tôi hít sâu, lập tức đoán ra thân phận hắn, đó là Trấn Nguyên Đại Tiên mà tôi tìm ki/ếm bấy lâu!

Cái gọi là "tân sinh" chỉ là thứ dụ dỗ để ăn thịt tất cả! Tấm biển "Sinh Thi Quán" kia chính là ám chỉ hắn! Diện mạo hắn giống y hệt x/á/c sống. Nhãn cầu lồi hẳn ra, trong chớp mắt đã khóa ch/ặt vị trí của tôi.

Tôi cười gằn đắng chát, cảm tháng toàn thân bất lực. Có lẽ vì tôi bảo Đại sư huynh gi*t ba yêu quái Thao Trì, phá vỡ kịch bản định sẵn nên mới khiến Trấn Nguyên Tử thức tỉnh.

Vi phạm quy tắc ắt phải ch*t. Tuân thủ quy tắc ăn Nhân Sâm Quả cũng ch*t. Trốn tránh quy tắc vẫn ch*t. Thế giới này từ đầu chí cuối chẳng cho tôi lối thoát.

Trấn Nguyên Tử rú lên thảm thiết, tất cả khuôn mặt và hài nhi trên cây đồng loạt gào thét: "Ở lại đây! Ở lại đây!"

Vô số chi thể trắng bệch ào ạt lao tới, che kín cả bầu trời.

Nếu trúng đò/n này, tôi sẽ trở thành khuôn mặt mới trên cây Nhân Sâm Quả. Tự thân tôi tuyệt đối không thoát khỏi Trấn Nguyên Tử. Đây hẳn là cục diện tử địa.

Tôi hít thở sâu, lời nói lúc ch*t của đồng tử vang vọng: "Quy tắc là tối thượng, quy tắc có thể gi*t tất cả."

Khi tử khí bao phủ, tôi chợt lóe lên ý tưởng.

Ngước nhìn bầu trời đêm vĩnh cửu, tôi tăng thêm lòng tin. X/á/c định một vị trí trong Ngũ Trang Quán, tôi lao vút đi. Vô số cánh tay vẫn đuổi theo gắt gao.

Giọng đồng tử vang lên từ một cánh tay: "Hí hí, ở lại đây đi. Ngươi không thoát được đâu. Không ai vượt qua được quy tắc."

Tôi phớt lờ, lao thẳng đến chỗ con ngựa trắng bị xích trong sân.

Bạch Long Mã giờ đây mọc đầy những bọc mủ, dưới mỗi bọc mủ như có sinh vật đang ngọ ng/uậy. Khi cánh tay sắp đ/âm vào đầu, tôi né người trốn sau lưng ngựa.

Những chi thể lập tức đổi hướng tránh Bạch Long Mã, nhưng một phần vẫn trúng phải. Cả không gian chợt tĩnh lặng. Trên cây Nhân Sâm Quả, các bọc mủ hóa thành giun đen, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch cả cây.

Tôi r/un r/ẩy trốn sang bên, lũ giun lập tức quay về thân Bạch Long Mã. Cuối cùng, tất cả quái vật trong Ngũ Trang Quán đều biến mất.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm