Tần Thâm từ từ quỳ xuống trước mặt tôi. Hắn đưa tay lên, xoa nhẹ vào gáy tôi.

Mùi rư/ợu lạnh lẽo theo đầu ngón tay chảy tràn, xoa dịu đi hương bạc hà cuồ/ng lo/ạn. Cơn đ/au như x/é xươ/ng lập tức dịu bớt.

Tựa như cuối cùng cũng tìm được suối ngọt giữa sa mạc, tôi vội nắm ch/ặt vạt áo Enigma, khẩn thiết nói: "Không đủ... không đủ pheromone!"

Tần Thâm chỉ lặng nhìn tôi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: "Biết làm sao đây, tiểu thiếu gia, chỉ có nhiêu đây thôi."

Giọng hắn rất nhẹ, trong mắt cuộn trào thứ tình cảm đậm đặc: "Chu Dịch, nói đi, cậu muốn tôi làm gì..."

Đầu óc tôi hỗn lo/ạn, làm thế nào, còn có thể làm thế nào nữa!

Hương rư/ợu vẫn phảng phất khiêu khích hương bạc hà.

Đánh dấu... còn có đ/á/nh dấu tạm thời!

Nhưng bản năng Alpha cảnh báo tôi: Thật sự muốn bị người khác cắn vào gáy, truyền vào pheromone áp đảo hơn sao?

Tần Thâm càng lúc càng đến gần. Bàn tay hắn lướt qua làn da tôi, tia lửa khiến tôi run không ngừng. Cảm giác như đầu óc tan chảy trong rư/ợu mạnh.

Sắp đi/ên mất, pheromone, tôi cần pheromone của Tần Thâm!

Sau cùng d/ục v/ọng đã đ/á/nh bại lòng tự tôn. Tôi nắm ch/ặt cà vạt Tần Thâm, gi/ật mạnh.

Trong khoảnh khắc hắn chống tay lên tường, tôi cắn mạnh vào tai hắn: "Tần Thâm... đ/á/nh dấu!"

Khi nanh vuốt xuyên qua tuyến thể, nước mắt tôi suýt trào ra.

Tôi hối h/ận rồi! Ai ngờ đ/á/nh dấu lại đ/au đến thế!

Tôi giơ tay định đ/ấm Tần Thâm, nhưng bị hắn khóa ch/ặt cổ tay. Cả người bị đ/è ép lên tường, không nhúc nhích được.

Tần Thâm cúi đầu, cắn mạnh hơn. Rư/ợu mạnh xâm nhập ồ ạt hơn.

Tôi đành phải tiếp nhận pheromone gần như t/àn b/ạo của Enigma.

Ý thức tôi mờ dần, tựa như sắp ch*t đuối trong vòng tay Tần Thâm.

Không biết bao lâu sau, lần đ/á/nh dấu cuối cùng kết thúc.

Tôi kiệt sức, toàn thân r/un r/ẩy.

Tần Thâm xoa nhẹ dọc sống lưng tôi an ủi.

Cảm giác thật kỳ lạ. Chúng tôi đâu phải tình nhân, cần gì ân cần sau chuyện ấy.

Định đẩy Tần Thâm ra, nào ngờ chân tôi mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã. Rồi bị hắn đỡ lấy, bế lên một cách vững chãi. Thoáng chốc, cảnh tượng này lại quen thuộc đến lạ.

Hồi cấp ba, Tần Thâm cũng từng bế tôi như vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm