Hai người họ đi rồi, tôi mới ngượng chín mặt. Cố Tân chắc thấy tôi lố bịch lắm.

"Giờ còn thắc mắc gì không?" Giọng cậu ấy ấm như trà ô long.

Tôi đỏ mặt lắc đầu.

Khoảng cách gần gũi thế này, sau này chắc khó mà có lại được.

Hơn nữa, cậu ấy đã biết tôi thích đàn ông rồi...

Bỗng trán tôi bị búng nhẹ.

Cố Tân áp trán mình vào trán tôi: "Nhưng tớ thì có. Tưởng Thân nói đúng không? Cậu thích đàn ông? Hay cụ thể là thích tớ?"

Mắt cậu ấy khép hờ đầy quyến rũ, cậu ấy siết ch/ặt cổ tay tôi ép vào đầu giường.

Thấy tôi im lặng, mắt cậu ấy đỏ lên đầy tổn thương.

"Trình Chu, cậu có biết tớ đã dằn vặt thế nào khi nhận ra mình thích cậu không? Cậu... Cậu có gh/ét gay không?" Cậu ấy cắn nhẹ lên môi tôi: "Việc tớ sợ nhất chính là cậu không phải gay! Ngày nào cũng la cà với lũ bạn, biết đâu mà lần! Hôm nghe tin cậu đi quán bar gay tìm trai bao, tớ vừa gi/ận vừa mừng. Đêm đó suýt nữa đã ăn tươi nuốt sống cậu rồi!"

Tôi lè lưỡi liếm môi.

Cử chỉ này khiến Cố Tân bật cười: "Nếu cậu thẳng, tớ cũng sẽ bẻ cong!"

“Tớ đã định từ từ tiến tới, nhưng từ hôm đó cậu cứ tìm mọi cách tránh mặt tớ!”

“Trình Chu, giờ tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi.”

Cố Tân nâng cằm tôi lên.

“Cậu... Cậu cứ hỏi đi.” Không hiểu sao, giọng tôi run nhẹ.

“Cậu có muốn ở bên tớ không?”

Tôi liếm môi, nếm lại hương vị thanh mát đã phai.

Cảnh tượng này tựa như trong mơ.

“Đã mơ ước từ lâu.” Tôi ngượng ngùng cúi đầu.

Cố Tân bất ngờ siết lấy cằm tôi, hôn lên môi tôi một cách đầy chủ động: “Trình Chu, cậu tự nguyện đấy nhé.”

“Tớ sẽ không buông tay, cậu cũng đừng hòng hối h/ận.”

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tôi giấu một trăm triệu thỏi vàng trong ổ chó của nhân tình

Chương 6
Buổi tối, tôi cảm thấy không khỏe nên đã đi đến hiệu thuốc. Sau khi về nhà, tôi phát hiện chồng tôi Thôi Chí Viễn đã chết trong bồn tắm. iPad của anh ấy đã rơi xuống nước, và ổ cắm điện được đặt cạnh bồn tắm. Quan sát thấy có vẻ là chết do điện giật, tôi vội vàng tắt nguồn điện và gọi 110, 119, 120. Đồn cảnh sát và bệnh viện cùng nhau cấp giấy chứng tử, hủy hộ khẩu, và đưa đến nhà hỏa táng để cấp giấy hỏa táng. Ngày hôm sau, tôi lại cầm những giấy tờ này đến cơ quan dân chính để nhận trợ cấp tang lễ. Tôi đã mua cho anh ấy một chiếc hũ tro cốt siêu đắt: 'Thôi Chí Viễn, nhìn này, anh luôn muốn mọi thứ tốt nhất, ngay cả hũ tro cốt cũng vậy.' Tài sản thừa kế thực sự rất nhiều, ngoài ở Thành Đô ra, tôi chưa từng thấy nhiều số không như vậy.
Hiện đại
Gia Đình
Nữ Cường
0