Thế thân

Chương 06

13/11/2025 18:19

Tống Dực nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên, tôi còn ngạc nhiên hơn, bởi vì trong lòng Tống Dực đang bế một đứa bé mới sinh chưa lâu.

"Cậu là ai?"

Tống Dực hỏi tôi, tôi không trả lời được.

Nhưng dường như cậu ta rất nhanh đã hiểu ra, gật đầu rồi bắt đầu tự nói một mình.

"Thảo nào anh trai không chịu đi xem mắt."

Tôi nghe thấy từ khóa quan trọng, lập tức hỏi cậu ta: "Ý cậu là sao?"

"Anh trai tôi ấy hả, trong tiệc đầy tháng của bé đã cãi nhau với bố vì chuyện xem mắt. Cha tôi đã cách chức hiện tại của anh ấy, bắt anh ấy sang chi nhánh nước ngoài tự gây dựng sự nghiệp, năm năm nữa anh ấy mới về được."

Tôi hoảng hốt: "Anh ấy giờ ở đâu?"

"Lên máy bay rồi." Tống Dực nói, "Trước khi đi còn dặn tôi mang con chó nhỏ nuôi trong biệt thự đi."

Lên máy bay rồi sao...

Tôi lùi hai bước, ngã vật vào ghế sofa.

"Tôi biết ngay mà, làm gì có con chó nào tên 'Song Dư' chứ?"

Tống Dực hỏi tôi, "Cậu tên là 'Song Dư' phải không?"

Tôi gật đầu, khóe mắt dần nóng lên.

"Anh trai tôi nhắn tôi nói với cậu, hình ph/ạt của cậu đã kết thúc. Và anh ấy bảo tôi đưa cậu đến trường chó... à không, trường đại học nào nhỉ? Cậu thu xếp hành lý đi, tôi sẽ lái xe đưa cậu đến."

Tôi chẳng có bao nhiêu đồ đạc để sắp xếp.

Bởi vì thứ quan trọng nhất của tôi đã bị Tống Kỳ mang đi mất rồi.

Tôi ngơ ngác đi theo Tống Dực ra khỏi nhà.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy bóng tôi và Tống Dực phản chiếu trên cửa kính tầng một của biệt thự.

Tóc tôi đã dài che cả mắt, vai rũ xuống, dáng vẻ mệt mỏi, như một cây cỏ khô héo, nhìn chẳng còn chút nào giống Tống Dực nữa.

Đây là lý do Tống Kỳ rời đi chăng.

Anh ta không hề khóa tôi lại.

Chiếc vòng cổ đó xưa nay vốn chẳng hề có khóa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
5.36 K
Thế thân Chương 22