Ngày hôm sau, chuyện thuẫn giữa và công chúa truyền khắp kinh thành.
Một vì ngày trở cổ rõ những vết hôn sâu, nông.
Hai công chúa ngay đã dọn ra khỏi phủ trở cung.
Mọi người đều bên ngoài tình nhân, còn công chúa kiêu ngạo không chịu chung nam nhân người khác.
Nói đến lui, lại quay chuyện ngày cưới, bị Thẩm Tiêu bỏ rơi giữa đường.
Cuối cùng, họ kết luận rằng công chúa kiêu ngạo chẳng gì trong lòng quân.
Ta gi/ận đến mức phát đi/ên.
Hoàng huynh vừa rời triều liền đến ta:
“Chiêu Chiêu, đời này, nam nhân vang mà chẳng tam thể tứ thiếp? Muội phải học cách bao dung chứ.”
Ta hoàng huynh lúc, phân vân nên thật hay không.
Nhưng giờ đây hoàng huynh đã không còn đứa trẻ ngày nữa.
Hắn giờ Thiên tử.
Còn Thẩm Tiêu quân.
Một vị võ tự ý trở kinh mà không chiếu chỉ phạm nghiêm trọng.
Dù gi/ận Thẩm Tiêu, cũng không muốn đẩy vào con đường ch*t.
Ta thở dài nói: “Thẩm Tiêu mới người không biết bao dung.”
Hoàng huynh mày: “Cái gì?”
“Ta... cùng thị vệ...”
Ta nhỏ dần.
Hoàng huynh bỗng dậy: Ngôn Chiêu!”
Ta lên, nước mắt mi hắn.
Hoàng huynh không thể trách gì nữa, chỉ thở dài dài.
“Thôi được rồi... Thẩm cũng coi nam nhân chính.”
Hắn ra ngoài điện, ánh mắt tràn đầy cảm phục.
“Đã vậy vẫn chủ động tìm muội, thì việc còn lại của muội.”