Tôi thấy người đẩy cửa nhà hàng bước vào chính là Tống Bá Tu.
Hắn nhìn thấy tôi, thoáng chốc cũng đờ người. Tôi đã gặp quá nhiều kẻ có biểu cảm như thế khi nhìn thấy tôi - ngưỡng m/ộ, kinh ngạc, mê hoặc cùng nụ cười xu nịnh vô thức. Vẻ đẹp luôn khiến người ta vui vẻ, nên từ nhỏ đến lớn tôi làm việc gì cũng dễ dàng hơn người khác.
Nhưng ngay sau đó, đường nét quai hàm hắn căng cứng lại. Đó là biểu hiện của sự phẫn nộ.
Tôi giả vờ không thấy, cười nói: "Sao giờ anh mới tới? Tôi đói lả rồi."
Nói rồi, tôi vẫy tay gọi phục vụ: "Dọn thức ăn lên đi".
Cầm bó hoa diên vĩ trên bàn lên, tôi cười nhìn hắn: "Tống thiếu gia, tôi tưởng Tống tiểu thư sẽ đến nên chuẩn bị hoa. Anh có thích không? Thích thì tôi tặng anh nhé".
Nụ cười của tôi rất đẹp. Hồi đi học, bao cô gái mê mẩn nụ cười này, thậm chí có người còn chụp lén ảnh tôi để b/án.
Tống Bá Tu nhìn tôi, rõ ràng muốn bỏ đi nhưng vì được giáo dưỡng về phép lịch sự từ bé nên hắn đành ngồi lại. "Cảm ơn".
Công tử kim chi ngọc diệp không dễ mất mặt, đó chính là cơ hội cho tôi.
Bữa ăn mới ăn được một nửa, tôi đột nhiên lấy khăn ăn lau mặt hắn. Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đầy một tấc. Tôi thầm đếm: Một, hai, ba... Ba giây trôi qua hắn vẫn không đ/ấm tôi, thế là tôi tiếp tục hành động tiếp.
Tống Bá Tu gi/ật mình, không cử động chỉ là tai lại đỏ ửng lên. Hắn nhíu mày: "Có chuyện gì?"
"Có thứ gì đó dính trên mặt anh."
Hắn im lặng. Cả bữa chưa động đũa, làm gì có gì dính?
"Cái gì?"
Tôi nắm lấy bàn tay hắn đặt trên bàn: "Trả lại cho anh".
Hắn mở tay, là chiếc huy chương hình người có khuôn mặt giống hắn. Hắn không nhận mà hỏi: "Nếu tưởng là em gái tôi, sao lại chuẩn bị huy chương của tôi?"
Tôi lấy từ túi ra chiếc khác: "Cái này giúp tôi chuyển cho Diểu Diểu nhé".
Hắn phẫn nộ đứng dậy. Khi quay người, tôi thấy chiếc máy trợ thính trên tai hắn.
Tôi biết, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.
"Con làm mất lòng Tống thiếu gia thì được lợi gì hả?" Mẹ tôi gi/ận dữ gõ đầu tôi.
"Hắn rõ ràng bị ép đến. Để lại ấn tượng x/ấu còn hơn không có ấn tượng gì."
"Mà lỡ chơi quá đà thì hôn sự đổ bể đó."
Đương nhiên có thể đổ bể, nhưng cũng có thể không.
Tống Bá Tu à, tôi đã điều tra rồi. Công tử kim chi ngọc diệp chỉ có một điểm không tốt: Nghe nói là quân tử chính trực lại rất cưng chiều em gái.
Tôi đã lọt vào mắt xanh của Tống gia. Mấy chục triệu tiền mặt đổ xuống, đủ để đưa tôi đến trước mặt lão gia nhà họ Tống.
Những trại trẻ mồ côi tôi tài trợ đều thuộc về Tống gia.
Giờ hắn đã biết có một kẻ xinh đẹp tâm bất chính được Tống lão gia ưng thuận đang nhắm vào hắn và em gái.
Để bảo vệ Tống Diểu Diểu, Tống Bá Tu chỉ có hai lựa chọn: Hoặc như Phó gia đối xử với bố tôi, dạy cho tôi một bài học, rồi đuổi tôi đi thậm chí gi*t ch*t tôi. Hoặc... tự mình đỡ đạn thay em gái.