10
Cuối tuần, tôi phóng bố bao cả phòng đi bar.
Nhóm của hắc tức hí hửng đi theo.
Đến nơi thì đúng là như cá gặp nước, mất hút luôn.
Ngược lại, lần đầu này, cứ lúng túng, ngoan ngoãn.
Dù với chiều cao lý đôi chân dài cùng gương mặt điển quá mức, vẫn hút không người làm quen, một đình đám.
Nhưng ta lại hung nạt mọi người lại gần tôi.
Bảo người yêu lắm.
Tôi vui ch*t.
Chàng thở phào nhẹ nhõm tôi, tức ngượng ngùng lại gần.
“Lê chúng ta đổi khác đi, này không an toàn.”
“Tôi không đi, tôi đây.”
Cậu đành phải chịu.
Tôi biếng ấy:
“Chu Cần, cậu rư/ợu không?”
“Có biết.”
“Vậy cậu chút đi.”
Tôi cố tình dùng giọng mềm mại dỗ dành ấy, tức ngơ vài ngụm.
Uống xong chắc là nghĩ việc gián tôi, mặt đỏ bừng lên.
“Tôi… tôi hình như dùng cốc của cậu…”
Anh lắp bắp nhận lỗi, trông dễ b/ắt vô cùng.
“Không sao.”
Tôi không để tâm, cười hiền lành tục dùng cốc đó.
Mắt như thủng tôi.
Tôi có định quyến ấy, nên thêm vài ly nữa.
Rồi say khướt dựa vai ấy, áp mặt cổ anh.
“Chu Cần, đầu tôi chóng mặt quá.”
“Cậu say rồi, để tôi đưa cậu về kí túc nhé?”
Chu lo lắng xuống tôi.
Tôi lắc đầu, mái tóc mềm mại cố tình quệt qua đường quai ấy.
Khiến tim đ/ập thình thịch.
Khi đang phân vân có nên ôm vai eo tôi không, tôi đột nhiên ngẩng đầu ấy.
Đôi mắt ngơ và vô lướt qua sống mũi, cuối cùng dừng lại môi ấy.
Sau đó, tôi như vô tình một câu.
“Chu Cần, cậu từng chưa?”