8
Quyết tâm cuối cùng cho phép tỷ trở về đúng vị trí mình.
Nửa đêm, triều ánh trăng bóng cây x/é nát thành từng mảnh, thỉnh thoảng tiếng quạ kêu dài trong đêm.
Bánh lăn đường tiếng động trầm bổng, trong màn đêm càng ràng.
Xe ngựa tỷ đi ngang qua nhau, tỷ vén màn lên nói:
"Chuyện đã kết thúc, từ nay về sau sẽ còn liên quan đến Vương gia muội hãy yên tâm."
Tỷ dừng một chút rồi tiếp:
“Uyển tỷ đã muội phải chịu ủy khuất rồi."
Không nghe thấy tiếng trả lời tỷ thêm gì, kéo màn đi về hướng cung điện.
Ta rằng những nỗ lực mình ít nhất sẽ được chút thương hại hoặc tình Dương Lễ.
Cho đến khi trở về Vương phủ, thấy ánh lùng hắn cùng lời nhạt:
"Nếu Vương phi đã về, vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lúc giống như một gáo nước dội thẳng đầu, thấy
những nỗ lực mình trở thành một trò đùa.
Ta cười một tiếng, cười khẽ khàng đến mức chính bản thấy giả tạo.
Sau hơi cúi về phía hắn, đáp một câu "Vâng."
Về đến Vương phủ, liền viết thư.
Ta thể nhận việc phu quân yêu thậm nhận việc phu quân chút tình với nhưng thể nhận việc bản coi như một công cụ, sử dụng tiện.
Đứng trước bàn, viết nét nhỏ giấy, nhưng hai "ly thư" được viết chậm rãi mà mạnh mẽ, như thể chỉ như vậy thể đi buồn phiền trong lòng.
Nhìn chăm chú hai bật thấy mình thật thơ.
Từ khi lập triều, nữ Đường gia phải lấy những thuộc dòng m/áu thất, trở thành hay Vương phi, điều tổ tiên đã định sẵn, ngay khi phu thê yêu nhau, chỉ thể cắn răng chịu đựng, ai thể được.
Cây lửng hồi lâu, đầu rơi một vệt lên tờ giấy, chằm chằm vệt nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng vẫn thư một góc.
Ta nghe tiểu cạnh nói, hôm Kim Nhược đã chuyển lời về Vương phủ.
Tỷ nhất quyết rời đến mức đã đưa cây trâm lên Dương Lễ ý tỷ rời đi.
Tiểu xong, e dè quan biểu ta.
Ta chăm chú quyển sách tay, lật sang tiếp theo như chuyện xảy ra.
Đêm hôm đã hiểu rõ, đời hãy còn dài, tình yêu chỉ một phần nhỏ.
Có những nếu đời thể được, vậy hà cớ phải cầu mong?.
Chỉ cần thuận sống qu/a đã tốt rồi.
Hiểu điều thấy bản thoải mái hơn rất nhiều.
Con lẽ vậy, khi đi một con đường bế tắc, quay hiện hẻm nhỏ cạnh, đi qua biết vật ở rất đẹp.