Kiếp trước, từng xảy ra tuyết nở.
Chỉ hề quan nào phái c/ứu tế ai.
Sau vụ tuyết nở, từng nghe tin quan nào chức điều tra.
Huống còn h/ệ giữa Hoa chúa, tất sẽ bận tâm việc quan Hoa chúa.
Giờ đây mơ á/c mộng, thể nào yên tâm ở thành thêm nữa.
Ta mãi cho sáng ngày hôm nói quyết định của cho Hoa chúa.
Đương bà ấy ra sức phản đối.
“Chuyến Châu, xa xôi nói, lại xảy ra...”
Hoa chúa nói tiếp còn lại, Anh, con trong lúc đói việc gì kỳ quái.”
“Người mẹ sao thể yên tâm để con nơi đó?”
Ta đương hiện hiểm.
Tính toán thời gian, lương thực dự trữ của đã cạn kiệt.
Nạn vì thể sống sót, bất luận thứ gì, thể giúp bọn họ sống tiếp, bọn họ đều sẽ ăn.
Con vậy.
Hễ đói khát, sẽ vì sống tiếp lựa ăn đồng loại của mình.
Ta kể giấc mơ cho Hoa chúa.
“Mặc kệ mẫu thân đồng hay không, con nhất định Châu.”
...
Hoa chúa cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Điều kiện bà ấy cùng với ta.
Chuyến gióng trống khua chiêng, chỉ mang theo mấy vệ y, âm thầm khỏi thành.
Từ nay, đại đi, sẽ dị/ch bệ/nh kèm theo.
Hoa chúa yên đã thánh thượng chỉ định cùng.
Nhưng cùng với mã.
Hoa chúa “Với cách của phụ thân con, nếu muốn theo ông ấy Châu, nhất định sẽ đồng ý, vì tiền trảm hậu tấu.”
Vậy suốt quãng đều theo ở phía quá gần.
...
Khi Châu, tuyết ứ đọng trên dày, cần dọn thể tiến về phía trước.
Trong ruộng tuyết bên nhìn th* th/ể của bách tính, sau dọn thì xuất hiện nhiều xươ/ng trắng.
Hoa chúa điều gì, lập tức hạ lệnh khỏi nơi trước.
Trong xe ngựa, Hoa chúa lo lắng kh/iếp s/ợ: Anh, việc lo e đã xảy ra rồi, chân thành lân cận, con nhất định thể Châu.”
Ta mặt, lo lắng hỏi: “Hiện giờ chỉ vậy.”
Xươ/ng trên nghĩa gì, đương hiểu.
Cho dù trước khỏi trong lòng đã dự cảm tận mắt nhìn vẫn chuyện khác.
May chuyến tử Châu, thánh thượng phái ít binh mã tống, an của mã lo lắng.
Ta nghĩ ngợi, thân, sau tìm nơi dừng chân, vẫn nhờ sai thư cho phụ thân, nếu bên ông ấy ngộ nhỡ gì, chuẩn sẵn...”