Tôi và Giang Hạo Ngôn dựa vào nhau, co người và liều mạng lùi lại, nhưng chúng tôi bị trói ch/ặt đến mức khó cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn bò lên bắp chân.
Các cơ ở chân căng cứng, đầu rắn dựng đứng, đôi đồng tử hung á/c.
Tôi hạ giọng, cố giữ bình tĩnh.
"Giang Hạo Ngôn, cắn đầu lưỡi rồi phun m/áu tươi lên nó, nhanh lên."
Giang Hạo Ngôn gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Hướng này của tôi có hơi khó, sao cô không làm?”
"Không kịp rồi, nhanh lên!"
Lời vừa dứt, đầu rắn đột nhiên dựng lên, khối thịt phía trên trong nháy mắt càng phồng to, đúng lúc này, Giang Hạo Ngôn cắn đầu lưỡi.
Một ngụm m/áu lẫn với nước bọt rơi xuống đầu con rắn.
Giây tiếp theo, khối thịt co lại, vặn vẹo, mủ hôi thối đen ngòm chảy ra, thân thể con rắn ăn thịt người mềm nhũn, “cạch một tiếng” rơi xuống đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Thứ này gọi là Nguyệt Sát, Nguyệt là chí âm, nó là âm khí trong những ngôi m/ộ tập thể biến thành, rất tà á/c. Cậu là thân đồng tử, m/áu trên đầu lưỡi là chí dương, có thể khắc chế được nó.”
Giang Hạo Ngôn gật đầu.
"Chỉ có m/áu của tôi mới có thể đối phó được đúng không? Vậy cô trốn ở phía sau tôi đi."
Tất nhiên… là không phải, m/áu trên đầu lưỡi của tôi cũng có thể, nhưng cắn vào lưỡi thì đ/au quá, đ/au đến mức chịu không nổi.
Có thể gây phiền toái cho người khác, thì tuyệt đối không làm khó chính mình.
Những người khác thét lên chạy trốn tứ phía nhưng Đồng Uy vẫn bình tĩnh và b/ắn mấy phát vào lũ rắn. Một lúc sau, hắn vỗ trán và lấy ra lệnh bài Lôi Mộc trong túi.
"Ngũ Lôi Hiệu Lệnh!"
Một tia sét từ lệnh bài b/ắn thẳng vào đám rắn ăn thịt người, trong chốc lát, toàn bộ những con rắn này đều bị th/iêu rụi.
Mắt tôi mở to.
“Lệnh bài của tôi!"