2.
Khi tuổi, bố mẹ qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn giao thông.
May mắn là ở nhà còn có nội, người đã mình gánh vác nhà họ Tô, cũng
là người đã chăm cho tôi.
Còn Phong…
Ngoại trừ nội, ta chính là người tốt nhất với thế giới này.
Tôi thích Phong, ngay khi đầu nhận cảm của mình, đã rất chắc chắn điều này.
Mà ta, vừa vặn thích tôi.
Tất cách tự nhiên.
Nhưng đến năm ba nhận thư mời ở ngoài.
Tôi tục tục đi học.
Ông nội vì mà đã cãi nhau với tôi, nói quãng còn lại kết hôn và sinh con.
Ông còn nói nhà họ Tô cần mình phải vất vả gánh vác.
Nhà họ Tô có Tô Nghiễn là con nuôi danh nghĩa của gia đình tôi, giúp quản lý tài sản của nhà họ Tô.
Còn tôi, chỉ cần hưởng thụ tất những gì có sẵn.
Nhưng đồng ý, đi trở nên xuất hơn.
Ban đầu, Phong ủng tôi, ta xa tôi.
Chúng nhỏ đến lớn ở bên nhau, chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, thời gian ba năm thực sự có xảy rất chuyện.
Sau này, ta đã quyết tâm.
Anh ta tục đối nữa mà quay sang giúp thuyết phục nội.
Tôi đã hứa với ta.
Rằng ba năm sau, khi hoàn thành việc trở về, lập tức kết hôn với ta , sau này chúng bao giờ xa nhau nữa.
Thậm chí, ngay phòng cưới đã sớm chuẩn bị xong rồi.
Ở ngoài, vừa nỗ lực tập để trở nên xuất hơn, vừa mong chờ ngày tụ với ta, để rồi trở thành gia đình thực sự.
Ngày đã đến.
Sự nghiệp và yêu viên mãn, trở thành người hạnh nhất thế giới này.
Tiếc rằng… chỉ còn thiếu bước cuối cùng.