“Chạy cái gì?”
“Chó con không nghe lời thì nên bị xích bên cạnh chủ nhân, phục vụ chủ nhân suốt đời. Đây chính là lời của cậu mà.”
“Đoàn Dư, cậu khiến tôi tìm mãi mới ra đấy.”
Chú chó Becgie Đức bị người ta bế đi, còn tôi thì bị Chu Bách Xuyên xích cổ dắt theo.
Cũng không cảm thấy x/ấu hổ lắm.
Từ nhỏ, khi Đoàn Kiến Cương đ/á/nh tôi trước mặt mọi người, thể diện của tôi đã mất hết rồi.
Giờ đây cảm giác của tôi là sợ.
Thực sự kh/iếp s/ợ.
Sợ Chu Bách Xuyên thật sự nổi gi/ận mà đ/á/nh g/ãy chân tôi, bởi những việc tôi làm sau khi nhặt được anh về quả thực rất đáng h/ận.
Nếu người khác dám s/ỉ nh/ục tôi như thế, tôi sẽ khiến họ hối h/ận vì đã được sinh ra.
Trong chiếc xe sang trọng, tấm chắn cách âm ở hàng ghế trước nhanh chóng được kéo lên.
Chỉ còn tôi và Chu Bách Xuyên ngồi ở hàng ghế sau.
Anh lạnh nhạt bảo: “Lại đây ngồi.”
Tôi ngơ ngác: “Tôi đang ngồi ở đây rồi, còn muốn ngồi đâu nữa?”
“Cậu nghĩ xem?”
“…”
Đại ca, tôi đếch biết!
Trong tình cảnh này, ngoài chỗ ngồi dưới mông ra, chỉ còn một chỗ để ngồi.
Đùi của Chu Bách Xuyên.
Tôi đã từng vô liêm sỉ ngồi lên đó không biết bao nhiêu lần.
Tôi vừa liếc nhìn sắc mặt anh, vừa nhấc mông ngồi lên.
Ch*t ti/ệt, cảm giác quen thuộc.
Ở tư thế này, tầm mắt tôi cao hơn anh một chút.
Cảm giác làm chủ nhân năm xưa trở lại, nỗi hoảng lo/ạn trong lòng hơi dịu xuống.
Tôi bông đùa: “Chu tổng, anh thấy thế này được chưa?”
Chu Bách Xuyên không đáp, thẳng tay sờ vào sợi xích chó vẫn còn quấn quanh cổ tôi.
Rồi đột ngột gi/ật mạnh phần dây buông thõng.
Cả người tôi đang thẳng tắp bỗng loạng choạng nhào vào lòng anh.
Cổ họng bị siết đến đ/au điếng, cảm giác ngạt thở ập tới.
“Như thế này mới đúng.”
“…”
Tôi nhịn.
Trong lòng muốn tung ra trăm ngàn cú đ/ấm, trên mặt vẫn nở nụ cười nịnh bợ: “Anh hài lòng là được.”
Chu Bách Xuyên cũng cười, ánh mắt anh dán sát vào tôi: “Được rồi, giờ chúng ta tính sổ chuyện cũ.”
“Đoàn Dư, cậu muốn tính chuyện quan trọng hay không quan trọng?”
Tôi nhanh nhảu: “Không quan trọng đi.”
“Được, vậy cởi quần ra.”
“... Thế còn chuyện quan trọng?”
“Cởi quần của tôi.”
“...”
Thì ra tính sổ ở đây chính là mông tôi phải nở hoa hả?