Tôi đỏ hoe mắt, lại mở tiếp những bức thư khác. Đều là thư của các anh trai trong khu tập thể viết. Họ cũng hỏi tôi ở đây sống thế nào, có mệt không, có khổ không? Có cần họ thuê nhà lén đón tôi về sống không. Tôi nhìn những dòng chữ, lòng ấm áp. Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khắp người cũng không đến nỗi quá sức.
Đúng lúc này, dòng bình luận lại hiện lên ồ ạt.
[Bé cưng đừng tin lũ đàn ông chó má này, đừng về! Miệng chúng nó nói toàn lời đường mật nhưng thực chất đều coi em như đồ chơi á!]
[Trong nguyên tác, cái người anh trai rẻ tiền của em đâu phải thứ tốt đẹp gì! Lần này đón cưng về xong còn giở trò cưỡ/ng b/ức chiếm đoạt em đó.]
[Em thật lòng xem nó như anh, nhưng sau chuyện đó, dù lòng đ/au đớn nhưng vì không nỡ xa rời bố mẹ nuôi, vẫn muốn trở về làm một gia đình, nghĩ rằng lấy nó cũng thành người một nhà nên cam phận ở bên nó.]
[Nó có thích nó, cũng quan tâm em, nhưng còn cưng chiều em gái ruột của nó hơn. Mỗi lần em và Đặng Kỳ xung đột, nó đều đứng về phía Đặng Kỳ, đ/á/nh m/ắng quở trách đủ điều, bắt em nhường nhịn, cho rằng em n/ợ cô ta. Sau này nó nghe lời bố mẹ nuôi của em, kết hôn với một cô gái khác nhưng vẫn không nỡ buông tha cho em, giấu em chuyện này, coi em làm tình nhân bên ngoài. Thế rồi Đặng Kỳ dẫn chị dâu tương lai đến trói em ra giữa phố, đ/á/nh m/ắng làm nh/ục, danh tiếng tan nát.]
[Tên vô dụng này cũng không dám đứng ra bảo vệ em, em nằm viện cả tháng mà nó còn không vác cái mặt đến thăm đến thăm!]
[Về sau, em hoàn toàn tuyệt vọng với nó và bố mẹ nuôi, muốn trả th/ù nên theo lũ chó khác trong khu đại viên.]
[Nhưng lũ chó đó cũng toàn thứ bất lương, nhòm ngó em đã lâu. Trước đây có nhà họ Đặng che chở nên không dám, giờ em sa cơ thì coi em như đồ chơi giỡn mặt, miệng nói giúp em trả th/ù nhưng thực chất chỉ muốn có được thân x/á/c em!]
[Thậm chí không hỏi ý em, dẫn em đến nhà gã khác, coi em làm vật trao đổi. Em bị ép lang thang giữa mấy gã đàn ông trong khu đại viên, chẳng bao lâu nhiễm bệ/nh, thảm không thể tả!]
[Về sau khi em sắp ch*t, già nua x/ấu xí, lũ chó đó đều bỏ mặc. Em chịu phận lang thang đầu đường xó chợ, bị Đặng Kỳ và đồng bọn chỉ vào mũi chế nhạo. Cuối cùng vẫn là Thạch Cửu đón em về, chăm sóc đến lúc ch*t rồi tự tay an táng em đó.]