Lục nói phịch đất, hắn đ p m ạ n nền gạch xanh, “bịch bịch”, nghe thôi cũng thấy đ/au.
Hoàng thượng Lý Dục lúc này chỉ mười đang cầm dế chơi vẻ thì gi/ật mình:
“Tỷ mau lên.”
“Người một nhà không nói lời, sao lại trước mặt thế?”
Lục lau vết m á trên trán, định dậy lại công điện hạ đạp đất.
“Hoàng đệ, phụ thường chúng rằng quân thần, quân trước thần sau.”
“Lục là bề tôi, trước chúng là đúng lễ không thể bỏ được!”
Nàng quay sang m/a ma giáo cung, nheo cười nhạt:
“Ngươi nói có phải không, Khúc m/a ma?”
Khúc m/a ma là người cũ cung, đã từng hầu hạ đời hậu, tiếng là người có tính khắc.
Bà ấy cầm thước trên dáng người thẳng tắp:
“Công nói đúng, đại nhân đáng phải quỳ.”
Lục không ngờ mình lại người mà mình nhờ vả cho bẽ mặt, lòng đầy p ẫ n ấ t không biết xả đành c/ăm tức công điện hạ.
“Hoàng tỷ, nghe nói tỷ cớ bỏ sao?”
“Trước tỷ còn yêu hắn tận xươ/ng mà, chuyện này rốt là sao chứ?”
Hoàng thượng hỏi với vẻ ngây thơ, công nhún vai, vẻ mặt tội:
“Làm sao bản cung có thể cớ bỏ y được?”
“Ta bỏ y là y phạm tội.”
Lục i y d ụ a p ẫ n n ộ nói:
“Hoang đường! nghe nói phụ có tội, thần chưa giờ nghe đàn ông cũng có tội!”
Hoàng thượng vội gật tán đồng.
Công nhướn mày:
“Bản cung có dậy Quỳ xuống!”
Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bên cạnh thêm dầu lửa:
“Lục Nghiễn, công đã ra lệnh, không nghe thấy à?”
“Nếu không quỳ, chẳng phải phạm phải k i n m i ệ t tộc sao?”
Lục gi/ận đùng đùng ta, không thể không cúi trước ánh hả hê ta.