Hệ thống "xì xì" rồi bốc khói xanh, hỏng luôn!

Tôi hài lòng cười khẩy. Sau đó mới nhận ra Bùi Cảnh hai mắt đầy d/ục v/ọng. Cà vạt của cậu ấy đã bị tôi gi/ật bung ra.

22.

Bùi Cảnh không "xử lý" tôi trên máy bay. Về đến nhà, cậu ấy hôn tôi đến sưng cả môi.

"Hai tháng nay, không có ngày nào là không nhớ cậu..." Giọng Bùi Cảnh như bị bao phủ bởi nỗi đ/au muộn màng: "Tôi cứ nghĩ cậu thật sự đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó, bị th/iêu đến cả tro cũng không còn."

"Tôi suýt phát đi/ên, sau khi biết cậu và Tiết Thịnh không phải loại qu/an h/ệ đó, tôi lại hối h/ận mỗi ngày. Cậu thậm chí còn chuyển toàn bộ tài sản cho tôi..." Bùi Cảnh ôm mặt tôi, hai mắt đỏ hoe: "Quý Thụy Dương, dù cho tôi có giấu giếm thân phận, nhưng sao cậu có thể nhẫn tâm đến thế?"

Lại đến rồi, cái cảm giác đó. Giống như có cả ngàn con kiến đang bò trên người. Tôi khó chịu lật người, quay lưng lại nói: "Bùi Cảnh, tôi là top, hai chúng ta không thể thành đôi."

Bùi Cảnh phía sau khựng lại. Tôi nắm lấy sự chần chừ đó, tiếp tục: "Tôi tuyệt đối không thể nằm dưới, nếu cậu không chấp nhận, thì để tôi đi."

"Không thể." Bùi Cảnh không chút do dự nói: "Để cậu đi, tôi không làm được."

"Không làm được thì...!"

Bùi Cảnh không nói nhiều lời, lại bắt đầu hôn. Tôi bị cậu ấy kéo vào phòng.

23.

Sáng hôm sau.

Tôi vừa mở mắt, Bùi Cảnh nghe thấy tiếng động, lại rón rén đ/è lên ng/ười tôi.

Tôi ghì tay cậu ấy lại: "Thôi, eo sắp g/ãy rồi."

Bùi Cảnh vùi mặt vào cổ tôi cười khẽ: "Trước kia cứ đến lúc quan trọng là cậu lại dùng th/uốc, cứ tưởng cậu không được."

"Tối qua ngủ lúc 3h sáng..." Bùi Cảnh xoa đầu tôi, "Không ngờ bây giờ vẫn còn khá tỉnh táo."

Tôi yếu ớt nói: "Cậu chưa nghe nói, khả năng của sinh viên như kim cương à?"

Bùi Cảnh nhướng mày: "Khuôn mặt cậu đúng là giống sinh viên." Cậu ấy nhéo má tôi: "Nếu không thì sao tôi lại để ý đến cậu?"

Bùi Cảnh sau khi xong việc với tôi, liền bận rộn không biết đi đâu. Tôi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Nghĩ đến Đồng Hổ, tôi lo lắng liệu cậu ấy có bị người “vợ” hung dữ đ/á/nh đ/ập không.

Tôi nói: "Hệ thống, hệ thống nhỏ, chuyển tiếp hình ảnh trực tiếp của Đồng Hổ."

Hệ thống cười lạnh: "Cậu nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi? Ba cậu là hệ thống, không phải trí tuệ nhân tạo."

"Đồ vô dụng." Tôi nói, "Chưa thấy hệ thống nào vô dụng như mi, cái gì cũng không biết."

Hệ thống bị tôi kích động, quả nhiên bắt đầu ch/ửi đi/ên cuồ/ng: "Loại chuyện nhỏ nhặt đó làm sao có thể làm khó ba đây? Đợi đấy! Ba sẽ cho cậu xem thế nào là chất lượng 4K HD!"

Hệ thống vừa dứt lời. Trong đầu tôi liền xuất hiện hình ảnh từ phía Đồng Hổ.

24.

Đồng Hổ đầu tóc bù xù tỉnh dậy. Trên cổ cậu ấy, có một chiếc vòng cổ màu đen nghi là GPS định vị.

Cậu ấy đi đi lại lại khắp nhà, gọi: "Yên! Yên!"

Tạ Yên bất lực đi ra từ nhà bếp: "Tiểu Hổ của anh, lại sao nữa rồi?"

Đồng Hổ cau mày ôm anh ấy, nói: "“Vợ” ơi, em gặp á/c mộng."

Tạ Yên liền tiện tay đút cho cậu ấy một miếng bánh ngọt ch/áy khét.

Đồng Hổ nhe răng nhếch mép nuốt xuống. Cậu ấy dụi dụi đầu vào cổ Tạ Yên nũng nịu: "“Vợ” ơi, cuộc sống bên ngoài không dễ dàng, sau này em không chạy nữa… Còn nữa, “vợ” ơi, em phải đi mài răng."

Tạ Yên: "Hả? Sao vậy, răng nanh của bảo bối đẹp mà."

Đồng Hổ: "Nhưng lúc đó... anh sẽ đ/au!"

Tạ Yên sững sờ một chút, rồi quay đầu nhịn cười. Cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.

"Không sao đâu." Tạ Yên xoa đầu Đồng Hổ, ánh mắt đầy cưng chiều: "Anh thích răng nanh nhỏ của bảo bối."

Tôi: "..." Cảm giác mắt của mình bị cưỡ/ng hi*p.

Tôi: "Tắt đi, tắt ngay lập tức!" Ai muốn xem Đồng Hổ vẫy đuôi làm nô lệ cho chồng cậu ấy chứ!

Hệ thống cười kh/ùng khục: "Không phải cậu tự muốn xem sao? Đáng đời!"

"Ba đây không tắt! Cho cậu xem cho đã mắt! Ha ha ha ha! Cho tiêu đôi mắt c.h.ế.t tiệt của cậu đi!"

25.

Một tháng sau, tôi và Đồng Hổ mới gặp lại nhau.

Tôi đút tay vào túi quần, bước vào tiệm trà sữa. Đầu tiên là khoe với thằng bạn đôi giày thể thao mới: "Thấy chưa, phiên bản giới hạn toàn cầu đấy."

Đồng Hổ biểu cảm cạn lời. Giả vờ khoe chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay: "Thấy chưa, hàng hiệu đấy, năm trăm ngàn."

Cậu giỏi lắm, Đồng Hổ.

Tôi móc chìa khóa xe ra khoe khoang: "Woa, cái gì đây, Maserati à!"

Đồng Hổ cũng móc ra một chiếc thẻ đen: "Woa, thẻ đen xài thoải mái!"

Tôi: "Đậu xanh! Cậu thật sự không muốn chịu khổ một chút nào cả!"

Tôi thật sự muốn tan nát. Vừa sợ bạn thân sống khổ, lại sợ bạn thân lái xe xịn.

Hệ thống ch/ửi rủa: "Tôi đậu má các cậu! Cư/ớp công của thụ chính để ăn bám! Lại còn tự hào nữa chứ! Đồ cẩu nam vô dụng! Hai đứa đều d/âm đãng!"

Đồng Hổ ngoáy ngoáy tai: "Thế thì mi tìm thêm cho thụ chính hai người công nữa là được chứ gì?"

Hệ thống lẩm bẩm ch/ửi rủa: "Thụ chính người ta không phải là mấy thằng nhóc mặt búng ra sữa! Không có công, người ta vẫn sống tốt như thường!"

Nói xong, hệ thống chiếu trực tiếp tình hình hiện tại của hai nhân vật thụ.

Ngành ẩm thực của Nhậm Kỳ ngày càng phát triển. Bây giờ đã lên sàn chứng khoán, có chi nhánh chuỗi cửa hàng trên toàn quốc. Tiết Thịnh bắt đầu khởi nghiệp từ năm thứ ba Đại học. Dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc để thu hút đầu tư, ki/ếm được thùng vàng đầu tiên, và trả hết tất cả n/ợ nần.

Đồng Hổ: "Thế chẳng phải càng tốt hơn sao?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm