Một tuần sau.
Tôi nằm dài lười biếng trên ghế dài trong vườn biệt thự.
Cái xiềng nơi cổ chân đã sớm biến mất.
Thay vào đó là những dấu hôn đỏ tươi còn mới.
Một Alpha nào đó bưng trà chiều do chính tay mình làm, nhanh chân đi về phía tôi.
Tôi nheo mắt.
Cậu đi ngược nắng, rõ ràng che khuất nửa bầu trời trước mặt tôi…
Nhưng tôi lại thấy cậu rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Ninh Thiện Chi vừa đặt đĩa xuống đã dính sát lại.
Tôi đưa tay ra ngăn, nhưng lại bị cậu nắm lấy.
Ngay sau đó, lòng bàn tay tôi cảm nhận được thứ gì đó ướt át mềm mềm.
Tôi mím môi, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Em đừng được đà lấn tới.”
Người kia biết mình sai.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi xin nghỉ lâu đến vậy.
Nghỉ học với sinh viên đại học là trọng tội đấy!
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, rót trà cho tôi.
“Diêm Thành đúng là một nơi tuyệt vời,” tôi không nhịn được cảm thán.
“Ừm… nơi này là quê mẹ em,” Ninh Thiện Chi cụp mắt xuống.
Mấy ngày nay, bọn tôi đã nói rất nhiều chuyện.
Một câu chuyện cũ sáo mòn, nhưng khi nghe lại vẫn khiến người ta thót tim.
Ninh Trường Thanh là một kẻ cực kỳ ích kỷ, m/áu lạnh và ám ảnh kiểm soát.
Vì lợi ích, ông ta năm xưa đã cưới một người “môn đăng hộ đối”…
Trong lòng hắn vẫn không thể quên được mối tình đầu mà chính tay mình đã vứt bỏ.
Vợ qu/a đ/ời chưa đến nửa năm, ông ta đã danh chính ngôn thuận rước mối tình đầu về nhà.
“Không ai yêu em cả… Có lẽ từng có. Là mẹ em. Nhưng bà ấy đã rời bỏ em từ lâu rồi.”
Tôi siết ch/ặt tay Ninh Thiện Chi.
Trong lòng thì thầm:
Còn có anh yêu em.
Hồi nhỏ, Ninh Thiện Chi sống một mình ở Diêm Thành, nơi cách xa thành phố B.
Không có ai quan tâm, bên cạnh chỉ là một đám người giúp việc đầy lòng tham.
Là con trưởng của nhà họ Ninh, vậy mà hồi nhỏ cậu ấy lại phải nịnh nọt người làm thì mới được ăn ngon mặc ấm.
Khi Ninh Trường Thanh phát hiện ra chuyện đó, phản ứng đầu tiên không phải là xử ph/ạt đám giúp việc, mà là mỉa mai con trai mình:
“Còn nhỏ tuổi mà chẳng học được gì tử tế, chỉ học được cái thói lấy lòng người khác, giống hệt mẹ mày.”
Ninh Thiện Chi cười tự giễu:
“Không trách ông ta nói em là đồ đi/ên.”
“Hồi đó em c/ăm th/ù ông ta đến tận xươ/ng tủy, lao vào cắn mất một miếng thịt trên tay ông ta, m/áu me đầy người.”
“Tất nhiên, kết cục của em lúc đó cũng rất thảm.”
Tôi hỏi cậu về cái dấu bàn tay hôm đó.
Ninh Thiện Chi lập tức lộ ra vẻ mặt như đang đợi được khen ngợi:
“Nhà họ Ninh là một con quái vật khổng lồ, nhưng lần này em đã cắn được một miếng thịt từ con quái thú khổng lồ ấy. Ông ta mà không ghi h/ận mới là lạ.”
“Ông ta có t/át em một cái, nhưng em cũng đ/ấm lại một cú, còn làm ông ta g/ãy cả răng.”
Ninh Thiện Chi cười rạng rỡ:
“Ninh Trường Thanh luôn tự hào về đế chế thương nghiệp của mình, em sẽ phá hủy hết những gì ông ta coi trọng.”
Cậu nắm lấy tay tôi.
Gần như thành kính hôn lên mu bàn tay.
“Em sẽ để anh tận mắt nhìn thấy nhà họ Ninh sụp đổ.”
“Đến ngày đó, em sẽ cho b/ắn pháo hoa khắp thành phố để ăn mừng, và khi ấy, em muốn cầu hôn anh.”
“Anh sẽ đồng ý chứ, bé cưng?”
Tôi bật cười, bắt chước giọng cậu:
“Đợi đến ngày đó rồi nói, bé cưng.”
Buổi tối.
Tôi và Ninh Thiện Chi tay trong tay đi dạo quanh khu biệt thự.
Thật không ngờ lại vô tình nghe được chuyện hay.
Một đôi tình nhân nhí ngại ngùng tỏ tình rồi hôn nhau.
Xung quanh là một đám học sinh cấp ba hóng hớt đứng vây xem.
Thật sự quá ư là sôi động.
Tôi không nhịn được huýt sáo một cái.
“Tuổi trẻ thật tuyệt.”
Ninh Thiện Chi lập tức khoác vai tôi:
“Bé cưng nói đúng, thế nên mình mau về nhà thôi.”
Trên đường về.
Ninh Thiện Chi bắt chước giọng của cậu nhóc vừa rồi:
“Văn Dụ! Em thích anh! Anh nghe rõ chưa?”
Tôi vừa cười vừa m/ắng.
Nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng đáp lại:
“Anh nghe rõ rồi.”