Nói xong, Hứa Gia Mộc liếc nhìn chị tôi đang đứng trong đám đông.
"Chỉ là tôi không ngờ, một người từng đ/au khổ đến thế giờ lại có thể tự tin như vậy..."
"Nhưng tôi vẫn thích cái Trần Văn Cảnh rụt rè đến cùng cực ngày xưa hơn. Ha ha."
"Nỗi đ/au của cô ta trông thật... tuyệt vời làm sao."
Cậu ta càng cười, gương mặt càng trở nên méo mó.
Cơn gi/ận trong tôi bùng lên dữ dội.
Tại sao chỉ vì cái gọi là "thích" của hắn mà chị tôi phải đ/á/nh đổi cả mạng sống?
Tại sao thích một người lại phải đi vu khống?
Tôi không kìm được mà bước tới định đ/á/nh hắn, nhưng bị Hứa Gia Mộc đẩy ngã ngược.
"Đủ rồi đấy Trần Thụ Cảnh. Đừng bắt tôi đ/á/nh phụ nữ."
Đám đông chợt yên ắng.
Chị tôi—Trần Văn Cảnh—nhẹ nhàng bước tới.
Hứa Gia Mộc nhìn chị với ánh mắt đắm đuối.
Chiếc quạt thêu trong tay chị che đi đôi môi đỏ thắm, khóe mắt nheo lại cười khẽ:
"Thì ra là... quên mất cậu ở đây."
Một lời một cười khiến Hứa Gia Mộc đờ đẫn.
Hắn đứng ch/ôn chân tại chỗ, chị tôi thì thầm bên tai hắn câu gì đó.
Lần này cuối cùng tôi cũng nghe được:
"Cậu sẽ được... toại nguyện..."
Nghe xong, Hứa Gia Mộc như lên cơn đi/ên.
Hắn hét lên thất thanh rồi phóng khỏi đại sảnh khách sạn, tiếng cười man rợn vẫn vang vọng.
Chị tôi đỡ tôi đứng dậy, không nói lời nào.
Chị tiếp tục đi chúc phúc cho họ hàng trong bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt.
Dự án mới của bố nhận được tin vui.
Thân hình mẹ vừa m/ập lên gần đây bỗng trở nên yêu kiều, khiến bố nhìn không chớp mắt.
Cho đến khi Tiểu Ngũ cầu được khuôn mặt trong trắng ngây thơ, mới lại lôi được h/ồn phách bố về chỗ cũ.
Phù hoa mê đắm.
Nhìn những gương mặt quen mà lạ đang cuồ/ng lo/ạn, lòng tôi giá buốt tận xươ/ng tủy.
Trần Văn Cảnh trước mắt đây... làm sao có thể là chị gái tôi?