Sau khi bấm chuông cửa, Phó Tuần mạnh bạo kéo tôi vào trong, ấn tôi vào cửa mà hôn. Động tác của cậu ta không hề dịu dàng. Tôi chỉ cảm thấy không khí trong phổi mình bị cư/ớp đoạt sạch sẽ.
Tôi thở không nổi, giãy giụa đẩy n.g.ự.c cậu ta, nhưng cậu ta lại hôn sâu hơn, siết ch/ặt cả người tôi vào lòng, không cho tôi thoát ra.
Tôi không biết cậu ta lại phát đi/ên vì chuyện gì, liền cắn thẳng vào môi cậu ta. Mùi m.á.u tươi lan tỏa giữa môi lưỡi chúng tôi, cuối cùng cậu ta mới buông ra. Tôi kiệt sức ngồi xổm xuống đất, thở dốc.
Cậu ta đứng nhìn từ trên cao, trong mắt không có một chút d/ục v/ọng, dường như chỉ đơn thuần là để trừng ph/ạt tôi.
“Tại sao?” Tôi hỏi cậu ta.
Cậu ta uống một ngụm nước, giọng điệu rất nhạt: “Bực bội.”
Cậu ta không nói bực bội vì chuyện gì, nhưng tôi đoán ngay được, cậu ta tức gi/ận vì tôi không tin tưởng cậu ta. Nhưng người như cậu ta, tôi quả thực không thể nào tin được. Tôi chỉ có thể cố gắng để cậu ta tránh xa mẹ tôi nhất có thể.
“Làm không?” Tôi mất kiên nhẫn hỏi cậu ta. Gọi tôi đến đây thì không ngoài chuyện này.
Cậu ta cũng chẳng khách sáo, bế thẳng tôi vào phòng ngủ.
7.
7h sáng, tôi tỉnh dậy đúng giờ.
Hôm nay là ngày tôi đến báo danh ở Tập đoàn Phó Thị, tôi không có ý định đến muộn. Phó Tuần sắp xếp tôi vào Phó Thị là để giám sát tôi dễ hơn.
Phó Tuần sau khi vào Đại học đã dọn ra ngoài ở, cậu ta đã trưởng thành, không cần tôi lo lắng nhiều, nên ngoài việc chăm sóc Phó Tuần, tôi còn tìm một công việc đơn giản khác.
Tôi chắc là có một cái hệ thống thu hút gay nào đó.
Ngày thứ ba tôi đến công ty, tôi đã bị người khác để ý, mà tôi hoàn toàn không hay biết.
Lúc Phó Tuần đến tìm tôi, vừa đúng lúc bắt gặp người đó tỏ tình với tôi. Cậu ta tức gi/ận đ/á/nh nhau ngay tại chỗ. Tôi sợ xảy ra án mạng nên vội vàng kéo cậu ta đi.
Ngày hôm đó, sắc mặt cậu ta âm u, sống như bị cư/ớp mất vợ.
Tôi biết Phó Tuần có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ đối với tôi, vì thế để không cho cậu ta làm hại người vô tội, từ ngày hôm đó, tôi không bao giờ đi làm ở ngoài nữa, chỉ chuyên tâm ở bên cậu ta.
Và cậu ta có lẽ cũng thấy an tâm hơn khi để tôi dưới tầm mắt mình, nên mới cho tôi vào làm ở Tập đoàn Phó Thị.
Khi tan sở, tôi nhận được tin nhắn của Phó Tuần:【Trường học, đến đón tôi.】
Tôi đến cổng trường, Phó Tuần đang cùng một nhóm bạn ôm bóng rổ đi ra. Cậu ta nhìn thấy xe tôi, vừa định bước về phía tôi, một cô gái đã chặn cậu ta lại.
Chẳng có gì lạ cả. Phó Tuần đẹp trai, ở bên ngoài tính khí cũng giả vờ rất tốt, học giỏi, nên có rất nhiều cô gái thích cậu ta. Vì vậy, tôi không vội xuống xe đón cậu ta.
Phó Tuần ngước mắt lên, nhìn thẳng vào tôi từ xa. Cậu ta nhìn tôi mười giây. Cuối cùng, cậu ta cúi mắt xuống, khóe môi nở một nụ cười ôn hòa, lịch sự từ chối cô gái kia.
Khi ngồi vào xe, cậu ta không biết đang nghĩ gì, chỉ nhìn tôi rất lâu, cuối cùng không nói lời nào, thậm chí còn không giữ tôi lại.
Đây là lần đầu tiên, khi cậu ta không có tiết học vào ngày hôm sau, cậu ta không yêu cầu tôi ngủ lại.
Sau ngày hôm đó, suốt mười mấy ngày liên tiếp, cậu ta không tìm tôi lần nào.
Tôi nhìn vào hộp tin nhắn trống không, đoán rằng cậu ta hết hứng rồi.
Kỳ lạ, rõ ràng là một chuyện đáng vui mừng, tại sao lại có cảm giác hụt hẫng thế này?
Có phải vì… quen rồi không?
Một buổi tối nọ, tôi vừa lên giường chuẩn bị chơi một ván game, điện thoại Phó Tuần gọi đến, chỉ nói vài chữ đơn giản: “Khách sạn Kim Hằng, phòng 503.” Nói xong liền cúp máy.
Khi tôi đến nơi, vừa kịp nhìn thấy một nam sinh thanh tú ngồi bên cạnh Phó Tuần, bưng ly rư/ợu đút cho cậu ta, và Phó Tuần thản nhiên uống cạn ly rư/ợu đó.
Thấy tôi bước vào, Phó Tuần chỉ nhạt nhẽo liếc nhìn vị trí bên phải cậu ta, ra hiệu cho tôi ngồi xuống đó.
Bạn bè của cậu ta không ai biết mối qu/an h/ệ của tôi và Phó Tuần, họ nghĩ tôi là quản gia của cậu ta, nên cũng không quá câu nệ, lập tức nhường chỗ cho tôi.
Cậu nam sinh kia tay chân không yên phận, đặt lên đùi Phó Tuần. Phó Tuần không ngăn cản, thậm chí còn giơ tay nhéo má nam sinh đó, nhướng mày cười đầy mờ ám.
Bạn cậu ta mở lời: “Anh Phó, có cần bọn em chuẩn bị phòng cho hai người không?”
Phó Tuần không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi một cái, dường như đang chờ đợi điều gì.
Tôi không hiểu vì sao, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng tôi không để lộ ra ngoài, yên lặng ngồi tại chỗ phớt lờ ánh mắt của Phó Tuần.
Mấy người bạn của cậu ta nghĩ Phó Tuần sợ tôi mách lẻo, liền cười đưa cho tôi một ly rư/ợu: “Anh Hứa sẽ không đi mách lén đâu nhỉ?”
Tôi vốn là người giữ thể diện, nên tôi nhận lấy ly rư/ợu đó, cười đáp: “Đương nhiên là không.”
Rư/ợu còn chưa kịp đưa lên môi, Phó Tuần đột ngột đứng phắt dậy, phát đi/ên đ/á đổ bàn rư/ợu trước mặt. Rư/ợu quý vỡ tan tành dưới đất. Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hoảng hốt, bối rối đứng dậy.
Lồng n.g.ự.c Phó Tuần phập phồng kịch liệt, cậu ta gầm lên: “Tất cả cút ra ngoài cho tôi!”
Không khí này, người tinh ý nhìn vào là biết không ổn.
Tất cả mọi người trong phòng bao đều rời đi. Tôi đứng dậy định đi theo, Phó Tuần với vẻ mặt đầy sát khí bước đến, ấn ch/ặt vai tôi không cho tôi đi.