Ngày giỗ sắp đến.
Tôi định quê chuyến, lần Vi cũng đi cùng: "Bà cụ linh thiêng thế, anh phải khấn cầu phù hộ cho cháu với anh bạc đầu răng long."
Mấy năm không ngôi xập hơn trong ức, bụi bám đầy nơi. Tôi đề nghị ra khách sạn Vi bảo dọn chút rồi ở cũng được.
"Đúng dịp, anh muốn xem để cải tạo chúng mình có con, hay đông cũng đây được."
Nhắc đến tu sửa, anh ấy có cả đống ý tưởng. Nghe những suy nghĩ tỉ mẩn lòng tôi áp lạ thường.
Cảm giác như bụi lắng, lai rộng mở hiện ra trước mắt.
Khi đến vệ sinh, anh chỉ tay phía ô sổ: "Chỗ phải gia cố thêm, không sau tr/ộm đột nhập thì sao?"
Thứ gì đó lướt qua đáy lòng. Tôi bình thản đáp: "Ừ, nên làm thế."
Nhưng quay nụ cười trên mặt tôi tan biến không dấu vết.
Hơi lạnh như nước tràn ngập thân.
Tôi, chưa từng, nhắc với ai.
Kẻ sát nhân năm trèo vào từ chính ô sổ này.
Nhà tầng có bốn sổ đông tây, thế mà vị trí Vi chỉ tay.
Không sai ly.
Chính là hung thủ đột nhập năm xưa.