Văn phòng Thẩm Hành Tri có ban công nhỏ chất đầy chậu hoa.
Dạo này hình như anh đang có sở thích trồng cây.
Thẩm Hành Tri đứng ngắm những mầm non mới nhú, Trần Diễn - bạn thân anh - cười khẩy trêu đùa:
"Cảm giác cư/ớp được trợ lý của Lục Tấn về tay thích không?"
"Cũng tạm."
"Tạm? Chẳng phải cậu biết hắn để ý Hứa Mặc nên mới làm vậy sao?Nghe nói Lục Tấn như mất nửa linh h/ồn, vậy mà cậu chỉ nói cũng tạm?"
Thẩm Hành Tri mỉm cười không đáp.
Trần Diễn nhấp rư/ợu, nghịch chiếc bật lửa, nheo mắt nhìn Thẩm Hành Tri:
"Không phải cậu muốn chọc tức Lục Tấn sao? Nhà họ Lục đang lao đ/ao, sao cậu chưa ra tay?"
"Này Hành Tri, tôi thấy cậu lần này khác lạ lắm nha?"
Thẩm Hành Tri im lặng như mặc nhận.
Đứng ngoài cửa, lòng tôi bình thản.
Dù động cơ của Thẩm Hành Tri khi nhận tôi vào là gì đi nữa, thì ít nhất anh đã giúp tôi thoát khỏi bế tắc.
Trần Diễn nhìn Thẩm Hành Tri chăm chú vào mấy chậu cây, nhíu mày:
"Sao im re thế? Trước đây cậu đâu có hứng thú với mấy trò vặt vãnh này?"
"Yêu thích thì không phí hoài."
Thẩm Hành Tri cầm bình tưới, thong thả chăm sóc cây.
Tia nước lấp lánh cầu vồng dưới nắng, càng tô điểm thêm vẻ đẹp khó cưỡng của anh.
Tôi mải ngắm nhìn, quên mất việc gõ cửa.
Thẩm Hành Tri luôn như thế, điềm tĩnh, ôn hòa nhưng ẩn chứa thủ thế.
Trần Diễn quay ra rót rư/ợu, liền chạm phải ánh mắt của tôi.
Tôi gi/ật mình, vội gõ cửa để tránh bị phát hiện đang nghe lén.
Tôi bước vào báo cáo, Trần Diễn xin phép rút lui.
Nghe xong, Thẩm Hành Tri nhướng mày tỏ vẻ hài lòng.
"Quản lý Hứa làm tốt lắm. Tối nay dẫn nhóm đi ăn mừng nhé, tôi đãi."
"Cảm ơn Thẩm tổng."
Buổi tiệc diễn ra tại nhà hàng danh tiếng.
Có lẽ do có mặt Thẩm Hành Tri, nên mọi người đều rất dè dặt.
Đến khi men rư/ợu ngấm, không khí mới sôi nổi hẳn lên.
Tôi đang xem mọi người chơi đùa, điện thoại bỗng đổ chuông.
Số lạ.
Sợ là khách hàng, tôi vội bắt máy.
Giọng nói quen thuộc đầy say khướt vang lên:
"Hứa Mặc, cậu đang ở đâu? Tôi nhớ cậu..."
Hắn chưa dứt câu, tôi đã tắt máy, chặn số luôn.
Dạo này Lục Tấn dùng đủ số lạ gọi điện nhắn tin cho tôi, thật phiền.
Tôi uống cạn ly rư/ợu, phát hiện Thẩm Hành Tri đang nhìn mình với ánh mắt hóm hỉnh.
Hẳn anh đã đoán ra danh tính người gọi.
Dù sao cũng là chủ cũ, mối qu/an h/ệ nh.ạy cả.m.
Tôi cúi người giải thích:
"Thẩm tổng yên tâm, tôi sẽ không dính dáng gì đến Lục thị nữa."
"Tôi tin cậu."
Thẩm Hành Tri nghiêng đầu, khoảng cách giữa tôi và anh thu hẹp lại.
Hàng mi dày khẽ rung, ánh mắt anh lấp lánh khiến tôi ngẩn ngơ.
Đẹp đến nao lòng.
Dù dùng từ "đẹp" cho đàn ông có phần kỳ lạ, nhưng tôi không tìm được từ nào khác.
Thẩm Hành Tri đưa tay che mắt tôi, giọng khàn khàn:
"Hứa Mặc, đừng nhìn tôi như thế."
"...Xin lỗi Thẩm tổng, hình như tôi hơi quá chén."
Đầu óc tôi choáng váng, tim đ/ập thình thịch.
Thẩm Hành Tri không nói gì, cúi xuống nhấp rư/ợu.
Tan tiệc, anh đề nghị đưa tôi về.
Trong xe yên tĩnh.
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau ở hàng sau.
Sau sự cố vừa nãy, tôi ngại ngùng vô cùng, liền im lặng suốt quãng đường.
Thẩm Hành Tri bất ngờ lên tiếng:
"Trưa nay Trần Diễn đến, cậu nghe được hết rồi phải không?"
Bị đ/á/nh trúng tim đen, tôi gật đầu bất đắc dĩ:
"Vâng, xin lỗi Thẩm tổng."
"Sao cứ xin lỗi mãi thế?" Anh bật cười: "Đã nghe thấy sao không hỏi tôi? Không thắc mắc vì sao tôi tuyển cậu vào sao?”
Tôi cung kính cúi đầu, cảm thấy đây đúng là một câu trả lời xu nịnh hoàn hảo. Thẩm Hành Tri nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng không còn chút hơi ấm nào. Hồi lâu sau, anh thở dài.