Tôi nhớ lại câu Thúy Nương đã nói: "Đừng mềm lòng là được".
Anh họ trước mặt cười đi/ên cuồ/ng, á/c q/uỷ lại từng bước áp sát, tôi không còn đường lui.
Con d/ao bổ dưa giấu trong túi trước khi ra khỏi nhà, tôi lặng lẽ nắm ch/ặt.
"Anh à, mấy năm nay chú tôi đ/á/nh bạc thua liên tục, bố tôi ngày ngày theo sau trả n/ợ c/ờ b/ạc cho chú. Sao cuối cùng chúng tôi lại thành tội nhân?"
Nụ cười trên mặt anh họ đột ngột tắt lịm, thoáng hiện nét khó xử không muốn tin.
"Nhà mày cư/ớp vận nhà tao, không thế sao bố tao lại nghiện c/ờ b/ạc?" Anh họ gầm gừ
"Lan Điềm, chính là..."
Mặt anh ta áp sát lại, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người.
Chính là lúc này...
Tôi không chút do dự đ/âm con d/ao bổ dưa mà bố tôi m/ua giá cao vào ng/ực anh họ.
Là dân học y, tôi biết rất rõ vị trí trái tim nằm ở đâu.
Cuối cùng, dưới ánh mắt không thể tin nổi của anh họ, tôi lại bổ thêm một nhát vào cổ anh ta.
Đã có người muốn xuống địa ngục, vậy hãy để tôi chấm dứt vòng luân hồi.
Nhìn anh họ từ từ gục xuống, lũ á/c q/uỷ xung quanh đột nhiên mất kẻ đầu đàn, hoảng lo/ạn tứ tán.
Thúy Nương và Đại Cước, một người sơ tán kẻ sống, một người truy sát yêu quái.
Tôi ngồi xổm dưới đất nhìn đôi mắt trợn trừng của anh họ, chỉ thấy lạnh từ đầu đến chân.
Khi tôi và Đại Cước mang bức tranh La Hán ngồi thiền về nhà, thấy mẹ tôi đang phấn khích đ/è ông nằm xuống.
Miệng còn lẩm bẩm: "Trời ơi, người đàn ông này thơm phức."
Sân vườn vang đầy tiếng hôn chụt chụt.
Đại Cước háo hức chen vào gần xem cảnh nóng, tôi chỉ muốn đ/ấm vỡ mắt anh ta.
"Lan Điềm, nhà cậu chơi đồ gay go thật đấy." Đại Cước cười hề hề.
Trong lòng nghĩ thầm mẹ kiếp!
Tôi dốc hết sức cũng không kéo nổi mẹ và ông nội ra.
Thấy cảnh tượng ngày càng mất kiểm soát, tôi nắm d/ao có cảm giác muốn đồng quy vu tận.
Đúng lúc Kỳ Phàm Âm chạy vào, thở hổ/n h/ển nhưng biểu cảm vẫn điềm tĩnh.
"Bà ơi, bà xem nhanh đi, họ đang khiêu khích bà kìa." Đại Cước hào hứng chỉ tay tố cáo.
Kỳ Phàm Âm bực bội bước tới, gõ cốc cốc ba cái vào đầu mẹ tôi: "Xuống nhanh không bà đây vặn cổ bây giờ".
Mẹ tôi thét giọng the thé: "Không xuống đâu, tôi chưa từng ngủ với đàn ông bao giờ, người này thơm quá".
Tôi lập tức nhận ra: "Đây không phải mẹ tôi". Mẹ tôi không bao giờ dùng giọng này.
"Một con yêu quái hạng bét mà không trị nổi thì biển hiệu Phong Thủy Bình An Kỳ Phàm Âm của tôi đành đ/ập bỏ quách." Gương mặt thiếu nữ vốn điềm tĩnh giờ đã có chút vỡ vụn.
"Ng/u ngu ngốc ngốc, lái máy bay, thần quái quái, cưỡi mô tô. Yêu tinh yêu quái, mỡ lợn xào rau, chiên yêu tinh trước, xào yêu quái sau."
Kỳ Phàm Âm lẩm bẩm câu thần chú, phát đi/ên một cách rất điềm tĩnh.
Mẹ tôi ngẩng đầu nghi hoặc: "Ý gì thế?"
"Ch/ửi mày là đồ ng/u!" - Thiếu nữ triệu hồi một cái bầu to đùng trên đầu.
Tôi thấy bóng trắng của yêu quái hét lên một tiếng bị hút vào bầu, mẹ tôi trợn mắt ngất đi.
Ông nội hoảng hốt đứng dậy, mặt tái mét, thở gấp từng hồi.
Chưa đầy hai tiếng, ông g/ầy đi trông thấy, như bộ xươ/ng bọc trong lớp da người.
Nhưng khi nhìn tôi, sự đi/ên lo/ạn trong mắt ông đã biến mất.
Đây mới chính là ông nội tôi.