Dù không muốn, nhưng vì lương, tôi đành ở lại chăm Lục Bắc Thầm.

Bởi cả nhà anh đều đang đi du lịch nước ngoài, chỉ còn lại tên cuồ/ng công việc này ở trong nước.

Vừa thấy tôi vào cửa, Lục Bắc Thầm đã rối rít như chó vẫy đuôi: "Vợ ơi..."

Giọng ngọt như mía lùi, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cảm thấy mặt nóng bừng, khó nhọc nói: "Lục tổng, đừng gọi như thế..."

Không hiểu bị câu nào kích động, Lục Bắc Thầm gi/ật mình như sắp khóc: "Vợ không cần anh nữa sao?"

Vừa nói, anh vừa kéo nhẹ ống tay áo tôi, thấy tôi không phản đối, liền ôm eo ghì ch/ặt.

"Anh sẽ ngoan, vợ đừng bỏ anh."

Quen thấy mặt lạnh như băng của tổng tài, giờ tình cảm quá mức khiến tôi chới với.

Rốt cuộc ai đã tông vào anh, lại khiến anh… Biến thành thế này.

Nhưng vì lương gấp đôi, vì thu nhập khủng…

Tôi nghiến răng: "Tôi sẽ không bỏ anh, buông ra đi."

Lục Bắc Thầm mừng rỡ, cọ má vào cổ tôi rồi ngoan ngoãn buông tay.

Phòng bệ/nh chìm vào yên lặng, không khí ngượng ngùng.

Tôi may mắn tốt nghiệp rồi vào thẳng Lục thị, làm trợ lý cho Lục Bắc Thầm.

Chỉ cần anh gọi là phải có mặt ngay, không có thời gian yêu đương.

Nên trước tình huống này, tôi hoàn toàn bó tay.

Cơ mà...

Chúng tôi đều bận đến mức thở không ra hơi, sao Lục Bắc Thầm có thời gian hẹn hò được?

Lại còn dính như sam, hay là mới yêu?

Tôi lướt qua danh sách những người quanh anh gần đây, cố tìm ki/ếm "chính thất".

Nhưng Lục Bắc Thầm ngày nào cũng mặt lạnh, chẳng khác biệt với ai.

Thôi, đợi anh tỉnh lại sẽ rõ.

Nghĩ vậy, tôi không bận tâm nữa, cứ chiều theo tổng tài trả lương cho mình vậy!

Sau một ngày theo dõi, x/á/c nhận Lục Bắc Thầm chỉ mất trí nhớ, tôi làm thủ tục xuất viện, đưa anh về nhà.

Nhà Lục Bắc Thầm không phải biệt thự sang trọng trong tiểu thuyết, không có quản gia hay người hầu.

Chỉ có tôi, một trợ lý đa năng.

Khu dân cư mới xây, người ở thưa thớt.

Anh mới dọn đến, tôi vài lần ghé qua nhưng chưa lên phòng.

Tới lúc định mở cửa mới phát hiện cửa dùng khóa số chứ không phải khóa vân tay.

Tôi nhíu mày hỏi: "Lục tổng, anh còn nhớ mật mã không?"

Lục Bắc Thầm lắc đầu, mếu máo: "Sao vợ gọi anh là Lục tổng, xa cách quá!"

"..."

Không gọi “Lục tổng”, chẳng lẽ gọi “chồng” à?

Tôi lẩm bẩm, thử nhập ngày sinh của anh, báo lỗi.

Tôi cố gắng thương lượng với Lục Bắc Thầm: "Lục tổng, anh có muốn cố gắng nhớ lại mật mã không? Hay để tôi đưa anh đến chỗ khác ở?"

Lục Bắc Thầm cứng đầu không chịu nghe: "Không! Anh muốn ở với vợ!"

Tôi đuối lý, đành dẫn Lục Bắc Thầm về nhà.

Cái đồ dính như sam này!

Lương gấp đôi cũng không đáng, ít nhất phải gấp ba!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Vào Hạ Chương 17
7 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm