Sở đeo mặt quả thật thuận lợi vô cùng.
Nó thích đ/á/nh mạt chược, trước kia tay có cũng cược nho nhỏ.
Đợi đeo mặt hôm, vận may tốt đến bất ngờ, sau khi thắng bộn tiền, bắt đầu chơi lớn.
Tôi thấy Tô đang lén lút ngăn lại phòng bếp: “Cái gì? Một đêm đã ra vào mấy chục vạn, con bị mất à!”
Sở lại chút kiên nhẫn đáp lại bà ta: “Mẹ gì chứ, bây giờ con cứ cược Lại nữa, thua thật thì phải vẫn vé số đó Mẹ yên tâm mà, sắp sửa con cho chiếc Porsche chơi, đến khi đó hãnh diện biết bao luôn.”
“Hơn nữa thân chúng ta đã có tiền, sau này Tử Dụ cũng kh/inh thường con nữa.”
Nhưng sáng, lại la ở phòng.
“Sao thế, sao thế?”
Lâm Tô cầm chảo tay lao tới.
Tôi từ phòng ra, ở trước cửa phòng Uyển, thấy Tô nâng cằm sát cẩn thận, sau đó đ/ấm nhẹ nó: “Con nhóc ch*t ti/ệt, dọa mày có mà.”
Sở gương gương "Lát nữa con phải hò Tử Dụ nữa, như này làm sao ra gặp ta chứ?”
Nó tỏ ra hãi Tô: nữa, những thứ này càng mọc càng lớn hay càng càng nhiều đâu nhỉ? làm sao bây giờ?”
“Phỉ phui cái mồm!”
“Nói năng bậy gì thế, dị ứng mà thôi, sau khỏi. nay con bôi chút kem che khuyết điểm rồi, đừng có thần h/ồn nát thần tính nữa.”
Tôi đỏ dưới khóe mắt Sơ Uyển, khóe nhếch lên.
Tôi xung quanh căn phòng của lượt, Chanel Gucci m/ua, cả Hermes chất đầy phòng này.
Nó tiêu càng nhiều, thụ càng nhiều vận may của tiểu q/uỷ mặt Phật.
Đợi đến khi hết vận may của tiểu q/uỷ, lúc tiểu q/uỷ đòi ngược lại.
Chấm đỏ nhỏ trên mặt chẳng qua chút lãi cỏn con mà thôi.