Sau khi đến hai lập một căn nhà ngoài.
Tiểu biết chuyện dọn ra ngoài, lập sụp đổ.
"Có phải cố ý lập tao không!"
"Một đứa dọn ra đã đủ rồi, hai đứa liên nữa?"
"Hai người cùng đã đành, dọn ra còn làm cùng phòng nữa? Hay nói nhà?"
Đã bên không ngần ngại nắm lấy tay anh.
Ngón tay đan nhau, thuận tiện đưa qua đưa trước mắt Minh.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Tiểu sụp đổ một lần nữa.
"Mẹ kiếp, tao nhiều chuyện rồi!"
"Tạm biệt!"
Tôi nở nụ cười trên môi, vui vẻ nhìn vừa nói tạm biệt vừa thu dọn đạc cho tôi.
Chu Tự đứng bên cạnh tôi, lười biếng mí mắt.
Thấy anh cũng cười theo.
Sau khi dọn cuộc sống nên bình thường.
Tôi và Tự như không rời nửa bước.
Cả ngày dính lấy nhau, khiến khi lên cơn bệ/nh.
Khi nghe tin Giai, một ngày sau lười biếng nằm trên ng/ực xem tin nhắn cho ban ngày.
Tiểu Đại Niên, thằng thuở nhỏ của ý, thằng ấy, nó bị đ/á/nh biết không?]
Tiểu biết Giai, đã nhắc cậu ta.
Nghe tin bị đ/á/nh, lập táo, gõ bàn phím liên tọi.
Hứa Niên: đ/á/nh á? Đánh có nặng không!]
Rõ ràng chưa ngủ, lập mấy tấm ảnh.
Tiểu Đại [Mày tự xem đi, bị đăng lên bảng thông báo rồi.]
[Nghe nói lừa tình mấy chắc có người không chịu nổi nên mới bị đ/á/nh.]
Tôi hứng thú mở mấy tấm gửi, thấy mặt bầm dập, lập bật cười.
Chu Tự từ từ giấc, thuần thục ôm lấy tôi.
Ánh mắt anh đăm đăm nhìn vết hồng trên cổ tôi, giọng nói:
"Sao táo thế?"
"Không đ/au nữa à?"
Nghe giọng anh, sợ đến điện thoại rơi khỏi tay.