Đột tôi nhìn thấy bốn qu/an t/ài xuất hiện trước mắt tôi.
Thế nhưng, lần này, trên mặt đã ngũ quan rõ ràng.
Trong tay đỡ bức di ảnh.
Trong di ảnh, là trung niên bình thường.
"Khương Yên.”
Một lên tên tôi.
"Khương Yên, định phải đến căn tím đó.”
Bọn nhìn tôi nói.
Lại là căn tím.
Tôi mất kh/ống cảm về phía họ: “Trong căn tím, rốt cuộc gì?”
"Khương Yên, thời gian còn nhiều nữa, căn tím đợi nên đến lượt rồi.”
Bọn lại lặp lại lần nữa.
Tôi thể được nữa đi đến bên cạnh họ.
Đột mắt tôi liếc thấy bức di ảnh bê trên tay.
Vẻ mặt bức ảnh đen trắng đã thay đổi.
Môi ban đầu thẳng tắp, đột nhiên lên độ lạ thường.
Tôi h/oảng s/ợ rời tầm nhìn, vội vàng chạy về cổng khu chung cư.
Giọng vẫn còn vang vọng lưng tôi cách móc.
"Khương Yên, định phải đến căn tím đó.”
"Căn tím đợi thời gian còn nhiều nữa.”
Mãi đến khi chạy rất lâu, tôi mới còn nghe thấy âm thanh đằng nữa.
Cuối tôi chạy nổi nữa, thở dốc phì phò dừng lại.
Thế nhưng phố hôm nay, lại yên bình đến kì lạ.
Những âm thanh huyên náo ngày thường, những xe ồn ã, toàn đều biến mất.
Nhưng trên phố vẫn qua lại.
Tôi rất khó rõ được cảm giác đó.
Trên bước đi bộ lẽ người.
Bọn hề trò chuyện với nhau, mặt lạnh cứ vậy đi.
Quá lạ lùng.
Trong lòng tôi dâng trào cảm giác sệt.
May thay nhà tang lễ cách chỗ 10 phút đồng hồ.
Ngay lúc này, tôi bỗng nhìn thấy trẻ đột nhiên đi ra giữa đường.
Anh đứng ở đó, tỏ ra giống như hãi đến cực điểm.
Giây theo, tôi nghe thấy xe inh ỏi xe ô tô.
Một chiếc xe lao thẳng đến trẻ đứng giữa kia.
Tôi vội với ta: "Chạy mau!”
Anh rõ ràng đã nghe thấy, cứng quay mặt nhìn tôi.
Thế nhưng vẫn đứng tại rời đi.