Ba năm sau.
Tôi từ cháu gái núp dưới bóng danh tiếng bà, thành Tiểu Dư sư phụ, và bây mọi người gọi Dư Tiên.
Từ đó, cuộc sống gia đình tốt hơn.
Em trai theo học trường quý tộc.
Còn em gái theo học đàn từ một giáo viên dạy piano, mỗi tới tệ.
Duy chỉ tôi, ngày thắp hương thỉnh thần, coi người ta, con quay cứ đầu ki//ếm ti//ền.
Ngoài trong vừa phải chăm sóc cẩn thận rắn nhỏ, vừa phải suy nghĩ làm sao thoát khỏi nó.
Tôi giả vờ mượn cớ dẫn đi chơi xuân, rồi lại “vô ý” trượt làm xuống hồ.
Nhưng tiếc là đó, lại tìm về nhà, chui chăn và quấn lấy tôi.
Cái “vô ý lạc” xảy ra nhiều lần, khiến cảnh giác, từ đó không chịu đi ra ngoài với nữa.
Cho đến thấy người luyện c//ổ trùng, mới nảy ra một kế hoạch!
Đem rắn nhỏ đang ngủ say, liệng vào rương đ//ộc!
Do động nhanh, làm người luyện c//ổ mắt, hoặc hỏi “Vừa rồi, cô mới Tiểu Hoa sao?”
Trong thôn, ai cũng biết một con rắn nhỏ tính tình cùng ngoan ngoãn.
Lúc nhỏ quấn ngón tôi, lớn, ngón không đủ quấn, chuyển sang quấn lấy cánh tôi.
Cho thể người trong thôn Tiểu Hoa ngày.
Người luyện c//ổ không dám tin, ông ta muốn mở nắp rương c/ứu nhưng lại e đám đ//ộc hu//ng hi//ểm bên trong, chỉ đành bất lực tôi:
“Cô biết bên trong chứa hàng loại đ//ộc hu//ng đ//ộc hay không?!”
“Cô làm thế, sao con đường sống!”
Không đường sống?
Tôi vui phát đi//ên!