Âm Mưu Trên Đầu Lưỡi

Chương 17

08/05/2025 16:42

Vào đêm Phương Đại Chí biến mất, tôi thậm chí còn chủ động gặp hắn.

Hắn dọa đòi tôi một triệu.

"Đưa tiền, tao sẽ rút, không quấy rầy mày nữa. Tao biết các người sắp giải tỏa rồi, một triệu chẳng thấm vào đâu."

Trước con thú đã từng hại tôi này, lòng tôi lặng như tờ.

Tôi bảo không có một triệu:

"Nhưng khoan đã, ta có thể làm giao dịch."

Phương Đại Chí cười nhếch mép:

"Không lẽ nào... với tao?"

"Trên bàn đàm phán, chỉ có đối thủ, không có kẻ th/ù."

Tôi có thể chọn gi*t hắn, hoặc lợi dụng hắn.

Giọng tôi điềm tĩnh:

"Tao biết mày gấp tiền vì vụ đuổi dân giải tỏa cho ông chủ Vương. Mày dính thêm án rồi, sợ bị diệt khẩu nên cần tiền chuồn. Nhưng mày thấy đấy, giải tỏa thôn Đàm Gia đang ì ạch. Đợi tao lấy được tiền đền bù thì mày sắp vào tù rồi."

Bị chọc đúng tim đen, Phương Đại Chí mặt đỏ gay.

"Bạn trai tao Hứa Trường Tường có hai căn nhà ở Đông Giao. Hợp tác với kế hoạch của tao, tao giúp mày lấy một triệu."

Hắn trợn mắt ngờ vực:

"Thằng bạn trai mày... nỡ đưa tiền cho tao?"

"Với tao thì không, nhưng với mày... chắc chắn nó sẽ nỡ."

Dưới ánh trăng, nụ cười trên môi tôi trông vô cùng q/uỷ quái.

"Những cái tội của nó... không phải đang nắm trong tay mày sao?"

Ánh mắt hắn loé lên, rồi chợt hiểu ra.

"Cần tao làm gì?"

"Phải làm ầm lên. Càng to càng tốt, đến mức cả thiên hạ đều biết. Như thế mới vòi được nhiều tiền."

Giọng tôi lạnh lùng vang lên:

"Đầu tiên... mày phải biến mất."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm