Hôm đó tôi tăng ca rất khuya mới về nhà.
Vừa bước vào cửa đã thấy Hiểu Yến đang bị bốn tên s/úc si/nh ghì xuống l/ột quần áo.
Tôi vừa định kêu c/ứu, liền bị chúng ấn xuống trói vào ghế, trong miệng còn nhét giẻ rá/ch.
Mặt Hiểu Yến đã bị chúng t/át sưng vù, cô ấy quỳ gối van xin.
Cô nói mình đang mang th/ai, sắp làm mẹ rồi, c/ầu x/in chúng tha cho mình.
Gã tóc đỏ nghe vậy lại càng phấn khích hơn.
"Nghe nói đàn bà có bầu chơi càng đã hơn. "
Tôi trên ghế giãy giụa, ch/ửi rủa, c/ầu x/in.
Gã tóc đỏ mắt sáng rực nhìn tôi:
"Ngồi yên mà nhìn cho rõ, la lớn lên tí cho vui tai nào!"
Khoảnh khắc đó, tôi như bị ném vào máy xay thịt, thân thể bị x/é nát từng mảnh.
Khi nhìn thấy một th* th/ể đàn ông nằm gần đó, tôi mới nhận ra: mình cũng đã ch*t rồi.
Th* th/ể tôi bị dây trói siết đến lộ xươ/ng trắng, mặt vặn vẹo dữ tợn trong cơn giãy giụa cuối cùng.
Pháp y c/ắt dây trói, th* th/ể vẫn giữ nguyên tư thế chống cự.
Tôi ch*t vì ngạt do bị trói, cùng với việc huyết áp và mạch m/áu vỡ tung vì gi/ận dữ cực độ.
Linh h/ồn Hiểu Yến xông vào, nhào đến ôm lấy tôi nhưng chỉ xuyên qua như sương khói.
Cô ấy khóc nấc từng tiếng, dường như đến lúc này mới nhận ra cả hai vợ chồng đều đã ch*t.
Tôi ôm cô ấy, an ủi liên tục:
"Xin lỗi… anh không bảo vệ được em."
"Nhưng đừng lo, chúng đã bị bắt rồi."
"Anh tin pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng ta!"