Tôi dụi dụi mắt hỏi Giang Hạo Ngôn: “Vừa rồi cậu có thấy anh ta chui vào đây không?”

Giang Hạo Ngôn gật đầu, đi tới thò đầu vào thùng nước nhìn cùng tôi. Đầu chúng tôi tựa vào nhau, ánh trăng từ trên cao đổ xuống đ/ập vào thành bể nước.

Sau đó, chúng tôi phát hiện ra đáy bể thực sự trống rỗng, giống như miệng giếng, đáy đen như mực, không biết sâu bao nhiêu.

Tôi và Giang Hạo Ngôn nhìn nhau.

"Đi xuống xem thử."

Tôi đặt một tay lên thùng nước, đang định nhảy vào thì Giang Hạo Ngôn bất ngờ nắm tay tôi.

Anh ta nghiêm túc nhìn tôi, đồng tử đen như mực, sống mũi cao khẽ phản chiếu ánh trăng, tạo cho anh ta một cảm giác lạnh lùng khó tả.

Chậc chậc, anh chàng to lớn ngốc nghếch này khi không nói chuyện lại đẹp trai đến vậy.

"Nguy hiểm lắm, để tôi xuống trước."

Giang Hạo Ngôn một tay chống thành bể nước, nhảy xuống hố một cách gọn gàng.

Haha, tôi đoán được anh ta đang nghĩ gì rồi.

Biết nịnh hót thì sao chứ? Tư chất là ở chỗ này, tôi nhất định là sư phụ mà anh ta không thể có được.

Tôi lắc đầu tiếc nuối rồi nhảy xuống.

Một lúc sau, tôi rơi vào một cái ôm ấm áp, Giang Hạo Ngôn dang rộng vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi phát hiện ra cái hố không sâu lắm, chiều cao bên dưới khoảng 2,5 mét, thấp hơn một chút so với những ngôi nhà bình thường. Tôi chớp mắt, xung quanh tối đen như mực, đưan tay ra còn không thấy được năm ngón, tôi kêu hai tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy giọng nói của Lưu Hùng.

Chỉ có tiếng kêu của tôi vọng trong không gian dưới lòng đất, phát ra nhiều tiếng vang dài.

"Lưu Hùng—Hùng—Hùng—"

Giống như nữ q/uỷ, nghe có vẻ rùng rợn.

Trong đường hầm sâu thăm thẳm, Lưu Hùng đang ở cuối đường, có một tia sáng nhàn nhạt, hắn đang đi về hướng có ánh sáng đó, một tay chống vào tường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu nhỏ.

"Lưu Hùng—Hùng—"

Âm thanh vỡ vụn, như tiếng mèo kêu, như á/c q/uỷ câu h/ồn.

Lưu Hùng sợ đến mức ngồi xuống đất, dùng tay che miệng một cách tuyệt vọng để ngăn không bật khóc. Hắn đã nghe truyền thuyết kể rằng, nếu có á/c linh đòi mạng, chúng sẽ gọi tên bạn, nếu bạn trả lời, m/a q/uỷ sẽ cư/ớp lấy linh h/ồn của bạn.

Đôi chân hắn mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất cho đến khi giọng nói biến mất, hắn lấy hết can đảm bám vào tường và chậm rãi bước về phía trước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
4 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
6 Thần Dược Chương 15
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Dung

Chương 8
Tôi là tỳ nữ thông phòng do phu nhân chọn cho thiếu gia. Nhưng thiếu gia chưa từng đụng đến tôi, luôn chê tôi dơ bẩn. Một hôm thiếu gia say rượu đánh cược với bạn học, lấy tôi làm vật đặt cược. Nếu thua, sẽ đem tôi tặng cho tiểu thiếu gia nhà Tạ. 『Con nhỏ này bị ta nuông chiều hư hỏng, chỉ khéo làm bánh ngọt, cậu thích thì nhận đi!』 Đêm đó, quản gia mang hợp đồng thân phận của tôi đến phủ Tạ gia. Hôm sau quản gia lại đến đón:『Thiếu gia say rượu nói nhảm thôi, ta sẽ đi giải thích với gia chủ Tạ gia, cô nương về đi』 Tôi đang trồng hoa trong sân nhà họ Tạ. Phủi phủi đất trên người:『Khốn hồn』 Biết chuyện, thiếu gia gào thét:『Ta hơi quá chén, ai cho nó được đem lòng thật? Dám trái lệnh ta, bắt quỳ một ngày trong nhà thờ!』 Hắn tự mình đến gặp gia chủ Tạ gia, đem vàng bạc chuộc tôi. Nhưng hợp đồng thân phận của tôi đã bị Tạ Đông Lăng thiêu rụi thành tro.
Cổ trang
Ngôn Tình
0