《Thư Sầm Xuyên》
Lận Nhan:
Đây bức thư tình viết em.
Khi đọc dòng này, nghĩa thắng rồi.
Anh thua cuộc.
Nhưng đừng thương hại cũng chẳng đáng được thương hại.
Bởi biết rõ không yêu vẫn cố bám lấy em.
Anh muốn nói với em: sẽ ngoan ngoãn ở nhà, đợi đến tìm.
Đây không phải điều mong, lại thứ khát.
Thật mâu thuẫn, không thể khác.
Những ngày chờ đợi còn khiến háo hức hơn cả bốn năm qua.
Bốn năm gặp ở Berlin. Em nốt đàn có thiên Em còn nói một nhạc sĩ.
Lúc ấy, đứng bên bờ vực từ bỏ âm Chính đã kéo tiếp bước đi.
Nhưng khi nghe bạn nói đùa giỡn, về kết hôn, lòng sôi sục.
Đúng đấy, hiểu tiếng Đức.
Anh sợ tài năng để tỉnh. Nhưng quay sang bạn bè: "Cậu ta quê mùa, ăn mặc lôi thôi, không phải gu tôi".
Anh ngồi đó, rỗng.
Cảm xúc như con lắc vồ vập.
Anh mọi hành động đều sai trái.
Cho đến khi mời đi chơi, vì dị hải sản mà lỡ lúc ấy mới hiểu muốn gì.
Anh thề: Sẽ không từ chối lần nữa.
Anh lần theo tấm ảnh mờ xem, truy tên thật – Lận Nhan.
Anh tìm đến tiệm đàn đầu tiên em, ăn chỉn chu, không anh. xin được WeChat em, tưởng đã có tín hiệu ngờ hỗ trợ quảng cáo.
Đang thất vọng bước lần quay thì chồng em.
Một người đàn đó thành đạt, khí chất điềm tĩnh. Ánh mắt ta nhìn đầy đắm đuối, yêu đến say đắm.
Lúc mới chờ điều gì: Mong vì mà phản bội cuộc đó.
Anh không thể làm thế, đành lẩn trốn vĩnh viễn.