Cuộc sống của tôi và Lục Tuy ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.
Chỉ có điều, một lần xem tin tức, tôi phát hiện nhà họ Tống gần đây chẳng mấy yên ổn. Chưa đầy một tuần, họ suýt nữa đã bị đẩy đến bờ vực phá sản.
Nếu không nhờ người bố nuôi vừa được thay thận từ con trai ruột, gắng gượng gượng dậy chèo lái tình thế, có lẽ giờ họ đã tan đàn x/ẻ nghé rồi.
Tôi lướt qua, chẳng mảy may quan tâm.
Nửa tháng sau, Lục Tuy đưa tôi tham dự một buổi dạ tiệc.
Khi những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi, hắn khoác tay qua eo tôi, phô ra chiếc nhẫn đôi cùng kiểu trên tay cả hai. Giọng điệu bình thản tuyên bố: "Chồng tôi, hai hôm trước vừa đăng ký kết hôn ở nước ngoài. Em ấy cầu hôn tôi."
Mọi người ngơ ngác một giây, rồi lần lượt chúc mừng với vẻ mặt khó lường.
Kẻ chân thành, người tiếc nuối, có cả những ánh mắt toan tính...
Còn tôi thì lặng lẽ đảo mắt.
Không phải tôi cầu hôn thì là ai chứ? Nếu không cầu hôn nhanh, sợ rằng Lục Tuy sớm hóa thành nam q/uỷ âm trướng mất thôi. Suốt ngày sợ tôi chạy theo người khác. Đồ ngốc! Đã bảo yêu hắn rồi còn gì.