“Tùy em thôi.”
Cố Chấp Lễ vốn là người nói là làm.
Hắn không hỏi thăm chuyện học hành của tôi nữa, không dạy kèm bài vở, mà dồn tâm sức vào công việc bản thân.
Đây cũng là lần đầu tôi nhận ra, hắn thật sự rất bận.
Hai ba ngày lại tăng ca một lần.
Có hôm trời chưa sáng đã phải đi công tác.
Thời gian tôi thấy hắn ở nhà đột nhiên ít đi trông thấy.
Một nỗi bực dọc vô cớ trỗi dậy.
Tôi nghĩ hắn chẳng có nhà, nên cũng lẻn ra ngoài, trở về nơi đã sống mười mấy năm.
Bà lão đầu ngõ gọi tôi lại:
“Thằng nhóc này, dạo nay biến đi đâu rồi?”
“Cháu đi ki/ếm chác đây.”
“Đồ tiểu q/uỷ! Lại đây sửa vòi nước giúp bà, hoá đơn tháng này tốn thêm hai chục đồng rồi!”
Tôi dạ vâng, thuận tay sửa ngay.
Đi sâu vào trong hai bước nữa.
Đứa nhỏ nhà chú Trương đang bị đ/á/nh cạnh cửa sổ, thấy tôi liền dí mặt vào kính hét:
“Lý ca! Anh còn sống đấy à? Tụi em tưởng anh bị đ/á/nh ch*t rồi!”
“Lo thân mày đi!”
Cuối con hẻm là “nhà” tôi.
Nơi tên s/ay rư/ợu từng nhặt tôi về đã để lại.
Gần tháng chưa dọn dẹp, bẩn không thể ở nổi.
Tôi dọn qua loa rồi nằm vật lên chiếc giường gỗ mục.
Xoay người cái là mạt gỗ lả tả rơi.
Giường kêu ken két.
Trời sẩm tối.
Dì Diêu mang cho tôi hai chiếc bánh bao nóng hổi.
“Thằng ch*t ti/ệt! Sống thì cũng phải báo tin chứ? Muộn thế này chắc chưa ăn cơm hả?”
Mắt tôi đỏ au. Dì Diêu thấy vậy liền xuýt xoa:
“Ra ngoài bị b/ắt n/ạt rồi hả? Ăn đi, không đủ thì sang nhà dì lấy thêm.”
Tôi hèn nhát dụi mắt:
“Cháu không bị b/ắt n/ạt, sống sung sướng như tiên ấy chứ.”
“Được rồi được rồi, tiên nhân hạ phàm ăn đi.”
Dì Diêu đi rồi.
Tôi vừa sụt sịt vừa nhai bánh bao.
Tên bệ/nh văn nghệ đầu hẻm cũng lẽo đẽo tới.
Miệng lảm nhảm thơ phú núi cao trăng sáng, ngồi bệt trước cửa nhà tôi.
“Cút đi! Đừng tưởng tao không biết mày sang cư/ớp bánh bao!”
“Ê, cho một cái thì có sao đâu?”
Tôi trợn mắt, đành chia cho gã một chiếc.
Nghĩ lại, quanh quẩn đầu hẻm cuối phố, chỉ còn gã là nói chuyện được.
“Tao hỏi mày, nếu làm một người gi/ận, giờ họ không thèm để ý đến tao nữa, phải làm sao?”
“Người thế nào?”
Tôi không biết diễn đạt sao, ấp a ấp úng:
“Là người rất quan trọng, mà... mày hỏi nhiều làm gì?”
Tên đó cười ranh mãnh: “Người trong tim hả?”
“Cút c/on m/ẹ mày đi! Tao là trai thẳng!”
“Thế mà lại yêu đàn ông.”
Tôi: “?”
Tức đi/ên đ/ấm cho gã một quả.
“Cha tổ mày!”
“Hỏi kỹ mới kê đơn chuẩn được chứ.”
“Cút! Cút ngay! Tao không cần mày nữa!”