Quay đầu nhìn lại, con rắn đen khổng lồ đ/âm thẳng tới, cây cối đổ rạp.

M/áu đỏ b/ắn tung tóe lên mặt tôi...

"Lăng Việt, nóng thế này sao còn mặc áo dài tay?"

"Cậu ấy mùa hè nào chả thế? Áo sơ mi cũng cài kín cổ."

Nửa tỉnh nửa mê.

Người bên cạnh thúc cùi chỏ.

Tôi gi/ật mình đứng dậy, phát hiện mình đang trong giờ học luật.

Dãy bàn trước bị đẩy đổ, chân ghế kêu ken két.

"Lăng Việt bị đi/ên à? Ngủ trong lớp còn nói mớ."

"Rắn rắn rắn gì đó, nhìn bình thường mà kỳ quặc."

Tiếng xì xào văng vẳng bên tai tôi, mọi thứ chân thực đến lạ.

Lớp vảy biến mất, thay bằng làn da mịn màng.

Nhưng rõ ràng vừa nãy tôi còn ở trong rừng nguyên sinh mà.

"Đừng đứng ngây ra nữa, ngồi xuống đi."

Người bên cạnh lại thúc giục, tôi gi/ật b/ắn người.

Tôi cúi gằm mặt, cố giấu đi bàn tay đang r/un r/ẩy.

Nghe anh ta lầm bầm:

"Đồ quái dị, ngày nào cũng trùm kín, đụng vào là run, bi/ến th/ái à."

Tôi không phải bi/ến th/ái.

Nhưng tôi không thể giải thích vì sao mình khao khát được chạm vào đến thế.

Dù chỉ là cái ôm thông thường cũng khiến chân tay tôi bủn rủn.

Lại còn là đàn ông nữa.

Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh.

[Cứ thế này đi, có lẽ chỉ là giấc mơ.]

Nhưng trong lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả.

Có lẽ trong sâu thẳm, tôi muốn làm rắn hơn, được ở rừng nguyên sinh và ôm ấp Diêm Châu...

Thật đi/ên rồ!

Vừa nghĩ thế, tôi vội lắc đầu.

Chuông reo kết thúc tiết học, sinh viên ùa ra khỏi lớp.

Tôi thu dọn đồ đạc, lẽo đẽo đi cuối, tránh mọi ánh nhìn.

Ra khỏi cửa, ng/ực tôi bỗng ngứa ngáy.

Tôi kéo cổ áo ra nhìn, gãi vài cái.

Chẳng có gì.

Chắc do trời nóng da nh.ạy cả.m.

Người bạn cùng bàn nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, như muốn nói gì.

"Xin lỗi."

Tôi cười gượng, nhanh chân bước đi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Tái Sinh Thành Thần Tài, Ta Điên Cuồng Giết Chóc

Chương 12
Vào ngày đại hôn của đích tỷ, ta bị hạ độc đưa lên giường của tỷ phu. Trước mặt tân khách, cảnh tượng tà dâm bị phát giác. Đích tỷ khóc lóc thảm thiết, tỷ phu nổi trận lôi đình. Phụ thân cùng kế mẫu vội vã đưa ta về quê. Nhưng cỗ xe hướng về trang viên lại dừng ở khu ăn mày. Lũ khất cái ào đến như ong vỡ tổ, chưa đầy tháng ta đã nhiễm bệnh hoa liễu. Đích tỷ ngạo nghễ đến xem ta lần cuối. "Bọn khất cái khỏe như trâu đều do ta tinh tuyển cho ngươi, đưa ngươi lên đường." "Đừng trách tỷ, chỉ trách mẹ con các ngươi thân phận thấp hèn, lại mang sắc đẹp tranh đoạt nam nhân của ta cùng nương ta." "Nương ta giết mẹ ngươi, ta hại ngươi, đều là số cả." Ta ngậm hận mà chết. Nào ngờ sau khi chết lại gặp được nương đã mất. Bà nhét vào tay ta ngân phiếu, đá một cước đưa ta trở về ngày đích tỷ xuất giá. Đích tỷ trang điểm chỉnh tề, ngạo mạn bắt ta rửa chân. Lần này, ta cầm ngay chậu nước, dốc thẳng vào miệng nàng! #bere
4.31 K
4 Truy Lâu Nhân Chương 37
10 Sách Yên Tĩnh Chương 10

Mới cập nhật

Xem thêm