10.
Về đến nhà, trằn trọc đến nửa ngủ được.
Tôi được ấn wechat Nhiễm, viết mấy lần, cuối hai chữ “cảm ơn” đi.
Vừa hiện lên đã thành thì tức h/ận.
Đã nửa rồi, nếu đ/á/nh ta thật thì đây lấy oán báo ơn rồi.
Không ngờ phương tức trả lời.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì hai giờ chiều ngày mai đến viên đi.”
…
Tình viên trung phòng chống l/ừa đ/ảo, tám phần bắt mặc áo vest đứng đường phát tờ rơi rồi.
Tôi nghĩ đi nghĩ lâu chữ “được” đi.
Lần này ngược đến phiên Nhiễm trầm mặc, chậm rãi trả lời.
“Cô thể chối.”
Hả?
Ra yêu ta sao?
Cảnh nhân dân đều chơi cách này à?
“Khi cô cảm thấy phương ra yêu hợp lý, cô cảm thấy mái thì cô nói không.”
“Từ khác cần lý gì cả, nói tự cô.”
“Cô cần vì thế mà cảm thấy náy.”
Hình như đây lần đầu tiên nói với như thế.
Lúc mẹ dạy con gái thì phải lương thiện, phải nghe lời.
Cho khi bạn bè hỏi mượn đồ, trả thì đòi, bạn tìm nhờ đỡ thì hầu như chưa từng hình như cảm thấy chỉ như thế thì thích tôi, thể tiếp tục duy bạn.
Gặp phải chuyện gì nhẫn nhịn.
Mẹ ba đi quá giới hạn bà ấy nhịn, tiểu tam đến khiêu khích bà ấy thì bà ấy nhịn.
Giống như thời điểm cách gì thay đổi thì vẫn chọn tốt nhất.
Nhưng thực tế càng thì khác càng nghĩ mình quả hồng mềm b/ắt n/ạt, chút kỵ mà tổn thương mình.
Khi đại Đinh ở cạnh đồng cỗ vũ cho dần tìm được chính mình.
Nhưng lúc quen bạn cũ, ta nói với giống như mẹ đã nói, chỉ con gái ngoan ngoãn nghe lời xứng được ta yêu chiều, nửa năm ở cạnh ta đã tất sự tự tin sụp đổ.
Một đoạn yêu thất bại đã biến thành bánh bao biết trước kia.