Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Diễn tập cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí vô cùng q/uỷ dị.
Tư Hạ vẫn chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào mặt cô không thả, những thứ khác chẳng hề làm gì cả, cho nên Diệp Oản Oản dù có suy nghĩ muốn phát tác cũng không tìm được lý do hợp lý.
Thật vất vả chịu đựng đến diễn tập kết thúc, Diệp Oản Oản đang chuẩn bị chạy trốn rời đi, Tư Hạ bên cạnh vừa kết thúc cảnh diễn hôn xong, đứng dậy trong nháy mắt đột nhiên thân hình thoắt một cái, cả người không có dấu hiệu nào té xuống.
“Tư Hạ —— ”
“A! Trời ơi! Tư Hạ té xỉu!”
“Có ai không tới đây mau!”
Trong nháy mắt tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, hiện trường hỗn lo/ạn tưng bừng, tất cả mọi người đều hướng Tư Hạ vây lại.
Diệp Oản Oản nhất thời sửng sờ, cả người đều tiến vào trang thái phòng bị.
Người này, lại muốn náo thành cái gì nha?
Diệp Oản Oản nằm ở trong qu/an t/ài đạo cụ bằng kiếng, nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người đang vây quanh Tư Hạ, chỉ thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thống khổ co rúc ở trên đất, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút.
Diệp Oản Oản ngẩn người, nhìn bộ dạng như vậy, làm sao cũng không giống như là đang giả bộ a…
“Trời ơi! Tư Hạ rốt cuộc là thế nào vậy? Mới vừa rồi còn rất tốt, tại sao đột nhiên biến thành như vậy?”
“Tư Hạ phát tác cơn ho suyễn đó!” Trình Tuyết nóng nảy không dứt mà mở miệng nói.
“Tư Hạ có bệ/nh ho suyễn sao? Vậy mau nhìn xem trên người cậu ấy có mang theo th/uốc hay không a!”
“Tớ đã xem qua rồi, hình như không có, cậu ấy đã rất lâu không có phát tác bệ/nh này, làm sao giờ lại đột ngột phát bệ/nh chứ!”
“Đáng ch*t! Cái này còn cần hỏi sao? Nhất định là bị kẻ x/ấu xí Diệp Oản Oản kia dọa sợ rồi! Nhanh chóng đưa cậu ấy đi đến phòng y tế đi!”
Diệp Oản Oản đứng ở một bên: “…”
Có lầm hay không a, cô nằm ở trong qu/an t/ài cũng có thể trúng tên bị thương sao?
Trong hội trường một mảnh hỗn lo/ạn, Trình Tuyết cùng một người nữ sinh khác vội vàng muốn đỡ Tư Hạ lên đi đến phòng y tế.
Kết quả, trong không khí đột nhiên truyền tới “Ba ” một tiếng.
Tư Hạ lại dùng sức vung tay của Trình Tuyết ra, vừa thở dốc, vừa dùng cặp mắt bởi vì quá mệt mỏi mà mang theo thủy quang hướng Diệp Oản Oản nhìn qua nói “Oản Oản… Oản Oản đưa tớ đi…”
Thảo! Còn muốn cô tới sao!? Trình Tuyết vốn muốn đi đỡ tay của Tư Hạ đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản đã âm trầm đến cực hạn.
Ban đầu cô ta hoàn toàn không đem Diệp Oản Oản coi ra gì, dù sao cùng loại nữ nhân cấp bậc này tranh đoạt tình nhân thật sự là quá mất mặt, nhưng ai mà biết được cái nữ nhân x/ấu xí này rốt cuộc đã làm cái gì với Tư Hạ lại có thể đem hắn làm mê mẫn đến như vậy!
Dưới con mắt của mọi người, Trình Tuyết ngay trước mọi người bị Tư Hạ từ chối điều này như đ/á/nh một cái vào mặt cô ta, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thật lâu mới cố nhịn xuống, ánh mắt vô cùng âm vụ hướng Diệp Oản Oản trừng qua nói “Đồ x/ấu xí kia! Tư Hạ đang gọi ngươi đấy không nghe được sao?”
Người hầu nhỏ đứng một bên Trình Tuyết tức gi/ận nói “Còn không mau một chút tới đây! Nếu không phải là do ngươi, Tư Hạ làm sao có thể phát bệ/nh được!”
Người chung quanh cũng đều rối rít bắt đầu chỉ trích Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản mặc dù cảm giác mình lần này hoàn toàn là nằm không làm gì cũng trúng đạn, nhưng cô không khỏi nghĩ đến, ho suyễn hình như là không thể làm vận động quá kịch liệt, tâm tình cũng không thể có sự d/ao động quá lớn được nha.
Nghe Trình Tuyết nói Tư Hạ đã lâu không mắc bệ/nh, nhưng hôm nay đang êm đẹp lại đột nhiên mắc bệ/nh đến trình độ nghiêm trọng như vậy, sẽ không phải là bởi vì… Tối hôm qua bị cô dọa sợ đến vậy chứ? Hơn nữa, hôm nay từ vừa úc mới bắt đầu tình trạng của hắn liền không đúng lắm, cả người cùng tinh thần đều hoảng hốt, thật có chút giống như bộ dáng bị dọa sợ cùng bối rối.
Ách… Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không khỏi có chút chột dạ.
Mắt thấy Tư Hạ hô hấp càng ngày càng khó khăn, dù sao mạng người cũng là quan trọng, vì vậy cô cũng không để ý nhiều như vậy, không có cách nào chỉ có thể nhanh chóng từ trong qu/an t/ài kiếng bước ra, một tay cô kéo cánh tay của Tư Hạ, đưa hắn đỡ lên…