Kỳ bảo đứng chờ đường.
Tôi đứng trong rất lâu, mới thấy gã tới bay trong dạng đã thay đổi.
Tôi im lặng hồi lâu, gần há hốc mồm:
"Trời đất! máy của cậu này thì định chở gì thế?!"
Trong màn đêm đen kịt, tháo mũ bảo hiểm, lộ ra mắt sắc lẹm, lười nhạt liếc tôi:
"Ôi chị ơi, đây là phân khối đắt tiền lắm đấy."
Mặt đen mực:
"Vậy sao không taxi?"
Kỳ ném mũ bảo hiểm, chống khuỷu tay giục giã:
"Này, không? Tự dưng cô nhờ đấy nhé!"
Tôi mũ nặng trịch, ngừng nhìn gã, cuối cùng thốt ra:
"Chúng ta... đạp được không?"
Kỳ im lặng giây lát:
"Cô hỏi ý kiến đạp chưa?"
Tôi đành qua yên sau, mặt mày liệt sĩ. cả khoảng trắng nõn.
Kỳ ngoái lại cười khẩy:
"Ôi giời! Cứ để này phơi ra, chắc cả đụng loạt mất."
Gã lôi từ đâu ra áo khoác bắt buộc ngang hông. mũ tôi, gõ đỉnh đầu:
"Ôm vào! Không liên quan gì đến vụ cá cược hiểu chưa?"
Tôi lén nhìn gã qua kính nghĩ nhất định báo cảnh sát.
Khi đi, đành vướng cao gót loạng choạng suýt ngã.
Kỳ quay xuống ra lệnh:
"Cởi ra."
Tôi lóng ngóng xỏ vào ngơ ngác:
"Để đâu bây giờ?"
"Đưa đây."
Gã kéo khóa áo cất gọn vào ng/ực, kéo phéc-mơ-tuya cẩn thận. gã, bất giác Cậu công tử bột này cũng phần chu đáo đấy chứ.
Chiếc của trị giá cả trăm triệu, nhưng ở Học viện Âm nhạc rich kid, chẳng gì lạ.
Hồi Hứa Trì hát rong ở giọng ca đầy mùi tiền phải ném 5 tệ 2. Còn Sầm Xuyên đỉnh cao S, lần nói chuyện đều tê dại.
Kỳ hạ visor, khóe miệng nhếch lên:
"Đi nào!"
Động rú. lao vút tên b/ắn. Gió rít bên tai, dí mặt vào lưng gã, cảm nhận từng đường gân thớ thịt. Tim đ/ập thình tưởng thanh m/áu trên đầu sắp cạn kiệt.
Mỗi lần phanh gấp, mũ bảo hiểm lại đ/ập cộc vào lưng gã.
Kỳ ngoái lại "xì" một tiếng.
Tôi: "..."